** Ngày sinh **
Mới đó mà đã hơn 5 tháng trôi qua, hôm nay là ngày dự sinh của Hạ Du.
Trong phòng cô lớn tiếng la hét làm cả dãy hành lang bệnh viện ai cũng nghe thấy.
“Aaaaaaaaa”
Nhật Minh đứng kế bên nắm chặt lấy tay cô lo lắng.
“Bà xã! Cố lên em sắp được rồi, đừng lo lắng có anh ở đây mà. Nếu đau quá thì cắn anh đi.”
Anh đưa tay ra để ngay miệng của cô, cô định nói không cần nhưng một trận đau co thắt lại cô chịu không được mà cắn mạnh vào tay anh.
Bác sĩ và y tá nhìn thấy cảnh đó liền rùng mình xen lẫn sự hâm mộ.
Ít có người chồng nào chấp nhận chạy vào phòng sinh với vợ cả hơn thế nữa anh ta còn không quan tâm đến bản thân mà đưa tay ra cho vợ cắn nhằm để bớt cơn đau thật khiến cho người ta phải nể phục.
Còn anh không quan tâm đến vết thương mà chỉ nghĩ khi cô cắn thì những gì cô chịu đựng anh cũng sẽ chịu như thế giống cô. Có chút đau đớn như thế này thì làm sao bằng cái đau đớn chết đi sống lại của người phụ nữ khi sinh con được.
Thấy được cảnh tượng này anh mới thấm thía được nỗi đau mà người phụ nữ phải chịu, đàn ông đừng bao giờ chỉ biết nghĩ cho mình mà hãy yêu thương vợ hơn. Vì có cô ấy mới sinh được cho họ những đứa con đáng yêu như thế này, hãy nghĩ cho vợ và yêu thương chăm sóc vợ hơn và quan trọng nhất là họ xứng đáng nhận được sự đối đãi này.
Hạ Du đau quá mà la lên:
“Mạc Nhật Minh! Tên khốn nhà anh, em sau này sẽ không sinh con cho anh nữa, muốn sanh nữa thì anh tự đi mà sanh đi, em đau quá huhu.”
Nói xong chữ cuối cô liền khóc òa lên.
Anh sợ hãi gấp gáp nói:
“Được được về sau chúng ta không sinh nữa.”
“Em nói vậy thôi chứ em muốn có thêm con gái.”
“Nhưng em sẽ đau.”
“Em mặc kệ.”
Anh hết cách với cô vừa rồi còn nói không muốn có thêm con giờ lại đòi muốn.
Ba mẹ hai bên ở ngoài phòng lo lắng đi qua đi lại khi nghe cô trong phòng vì đau đớn mà mắng anh thì liền bật cười, tuy có lo lắng nhưng thấy con dâu, con gái của mình mắng anh như thế thì không nhịn được mà buồn cười.
Trải qua hai tiếng đồng hồ thì cuối cùng em bé cũng cất tiếng khóc chào đời:
“Oa oa oa.” là một bé trai nặng 3,5 ký, khuôn mặt đỏ hồng vì mới được sinh ra.
Hai ông bà sui ôm chầm lấy nhau hạnh phúc nói:
“Chúng ta có cháu rồi anh chị ơi.”
Vì cô còn phải ở lại khâu vết thương nên anh phải bế bé con đi ra và chờ cô ở phòng bệnh.
Từ bên trong đi ra khuôn mặt anh nhăn lại tỏ vẻ không hài lòng với đứa con trai của mình, ba mẹ của anh và cô thì không thèm quan tâm anh như thế nào mà chỉ đi nhanh qua từ tay anh mà bế bé con ra nhìn.
“Coi ghét không nè, cái miệng chúm chím đánh yêu quá.” mẹ Diệp là người lên tiếng trước.
Sau đó là mẹ Mạc.
“Cái khuôn mặt này y như đúc thằng Minh”
“Còn cặp mắt thì giống mẹ nó.” ba Mạc nói thêm.
Cô vừa được chuyển vào phòng bệnh thì đúng lúc cục cưng đói đòi sữa, cô đành vén áo lên cho con ngậm ti để uống.
Anh thấy mặt trận của mình bị chiếm lại một lần nữa ghét bỏ con trai của mình.
Cô thấy anh nảy giờ không phản ứng nên ngẩng đầu lên xem như thế nào thì thấy anh đang nhìn chằm chằm vào nơi bé cưng đang ngậm lấy. Cô đỏ mặt nhưng cũng nghiêm giọng trách mắng anh.
“Anh nhìn cái gì đấy hả?”
Anh hờn giận nói:
“Nó là con trai sao em lại cho nó ngậm chỗ đó? Ngoài anh ra không được phép để cho thằng đàn ông khác chiếm tiện nghi được.”
“Cô trừng mắt với anh.
“Nó là con của anh đấy.”
“Con thì con nhưng nó cũng là con trai thôi.”
Cô cạn lời với anh mà liếc xéo một cái rồi vui vẻ cúi xuống đùa nghịch với cái má tròn tròn của cục cưng.
Cùng lúc đó Tiểu A đem tã và đồ dùng dành cho trẻ sơ sinh hớn hở đi vào.
“Tổng giám đốc! Tôi đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cho phu nhân và thiếu gia rồi ạ!”
Anh tức giận quay qua nhìn cậu sau đó lạnh giọng nói:
“Đi ra.”
Cô đang để lộ nửa thân trên thì đừng hòng anh cho người khác nhìn thấy dù là nam hay nữ anh cũng không cho.
Tiểu A khó hiểu nhưng cũng nghe lời để đồ xuống xong nhanh chóng chạy ra ngoài, nếu còn đứng đó có khi anh giận cá mà chém thới. Nghĩ đến chắc anh lại bị phu nhận hành nên mới giận dữ như thế khiến cậu ta cực kì sung sướng.
Lúc sau cửa phòng lại lần nữa mở ra, người đi vào là Minh Vũ và Mộng Tiệp trên tay cô ấy còn bế theo một bé gái vừa tròn hai tháng tuổi.
“Sao rồi bạn hiền, vượt cạn tốt chứ?”
“Đau muốn chết luôn đây nhưng nhận lại được một cục cưng đáng yêu như thế này nè. Còn mày đó tao thật sự hâm mộ sao mày một lúc có thể sinh ra hai đứa như thế? Tao có một đứa mà cảm thấy trời đất quay cuồng rồi đây này.”
Minh Vũ đi qua ôm lấy bé gái lên cho Mộng Tiệp đỡ mỏi và không quên xen vào.
“Vợ của Minh Vũ này đâu phải người thường.”
Hạ Du cười phá lên, cậu bạn này của cô làm ba của hai đứa con rồi mà vẫn vậy, vẫn nhây như thường mong con