- Em trả chú. Chúng ta chia tay đi.
Em Kookie tháo cái vòng tay xuống rồi quay lưng gạt nước mắt. Em tính cả rồi, em sẽ buồn bã đau lòng bước thật chậm, sụt sịt sụt sịt, khó thở nấc nấc mấy cái nữa. Chú Kim chỉ cần túm tay em thui là em ở lại liền.
Em bé bước thật chậm, thật chậm...
Em đi đến cửa rồi đấy nha chú Kim nha?
Em mở cửa rồi đây này???
Em bé cúi xuống xách dép đặt lên kệ, tiện thể liếc chú Kim xem biểu hiện chú thế nào.
Chú Kim vẫn ngồi im tại chỗ ạ!!!!
Ôi ôi bé hết nói nổi rồi ấy!!! Thôi nhé, chia tay là phải rồi, bé sẽ không bao giờ để ý đồ vô tâm ấy nữa!!!
Jungkookie sập mạnh cửa. Mới đây thôi còn đượ chú Kim cõng sang, bây giờ lại khóc lóc lững thững về một mình.
- Haizz...
Jungkookie về nhà lên thẳng phòng, bác Choi mới nướng bánh thơm phức bé cũng chẳng ngó tới.
Chớt rồi...
Bé đã nói chia tay chú Kim mất rồi...
Chú đồng ý ngay khi bé cất lời...
Bé buồn lắm. Bé chả thấy ai yêu đương thất bại như bé cả. Rõ là bé tỏ tình trước, bé thích chú Kim trước, đến lúc chia tay cũng là bé đề nghị chia tay.
Chú im lặng mà, chú cũng chẳng thèm níu bé.
Vậy là chấm hết rồi đúng không? Vậy là tất cả đổ xuống sông...
Hoá ra chú Kim cũng chẳng thích bé nhiều như bé tưởng...
Jungkookie đau lòng, Taehyung bên này cũng bực bội không kém. Không biết bố mẹ anh trêu chọc gì bé con mà bé dám đòi chia tay với anh.
[ Ố là la Taehyung con trai hả? ]
- Bố mẹ đã nói gì với Kookie?
[ Ơ hay cái thằng ranh này? Mày quát tao đấy à? ]
- Con nói với bố mẹ là kêu Kookie mở cửa, không phải để bố mẹ trêu chọc hay nói gì khó nghe với em ấy!
Taehyung bực bội gắt lên. Khổ quá không nỡ gắt với mẹ nên đành xả tạm lên ông già, ai bảo bình thường hai người cũng không hợp nhau. Cơ mà chủ tịch Kim nhanh trí bật loa ngay từ đầu nên mẹ Kim cũng nghe được hết rồi.
[ Anh giỏi thì nói chuyện với mẹ anh đây này! Tiên sư cha nhà nó chứ nó gắt anh mình ạ! ]
[ Taehyung à? Con bình tĩnh, mẹ xin lỗi... Mẹ chỉ định trêu bé con một xíu thôi... ]
- Mẹ trêu gì thì trêu, xong xuôi phải giải thích rõ ràng chứ? Mẹ trêu kiểu gì mà vợ con chạy mất rồi!
[ Hả? Mẹ chỉ... Mẹ đùa một tẹo thôi mà... ]
- Vợ con bỏ con rồi. Mẹ đến giải quyết ngay đi, con mất vợ là tại mẹ đấy.
Taehyung cúp điện thoại. Cầm lên cái vòng tay bị Jungkookie nhẫn tâm bỏ lại, anh vừa bực vừa đau lòng. Bé con có đến mức phải tháo bỏ đồ anh tặng luôn như thế không?
Anh định không sang tìm bé con đâu. Anh sai, anh không kịp về nhà với bé, nhưng bé cũng sai mà, bé chẳng hỏi cho rõ, cứ thế tự suy diễn rồi đùng đùng chia tay.
Đấy nghĩ thì nghĩ như thế, chứ còn bây giờ anh đang sốt sắng chạy sang nhà bé con vì sợ bé buồn, bé mải khóc rồi lại bỏ cơm.
Mẹ Won cũng lo lắng không kém đi đi lại lại dưới nhà, nhìn thấy Taehyung sang thì vội vàng túm lấy hỏi:
- Ôi Taehyungie đây rồi. Hai đứa có chuyện gì thế hả? Bé em khóc suốt từ lúc về nhà đến giờ, cô nịnh thế nào cũng không chịu mở cửa. Thôi thôi con lên xem thế nào đi đã, nịnh em xuống ăn cơm nhé.
- Lỗi tại con ạ. Xin phép cô...
- Ừ ừ lên lẹ đi.
Taehyung đi theo hướng mẹ Won chỉ, dễ dàng tìm được phòng em Kookie, bởi vì ngoài cửa dán cái biển tên Kookie hình con thỏ.
- Bé ơi?
- Bé con ơi? Anh đây, mở cửa cho anh được không?
- Không mở! Không muốn gặp Taehyung!!_ Bên trong vọng ra tiếng Jungkookie khàn khàn, không biết khóc bao lâu rồi nữa, làm anh xót chết đi được.
- Em ngoan, mở cửa anh mới giải thích với em được chứ. Nhé?
- Không muốn! Chú về đi!!
Taehyung thở dài.
Hừ, không mở cho anh vào thì anh tự vào.
- Cô ơi, có chìa khoá phòng Kookie không ạ?
- À có đấy, nhưng mà cô không dám mở, sợ bé lại dỗi thêm...
- Cô cho con mượn được không ạ? Không sao đâu ạ, bé con không dỗi cô đâu mà.
Taehyung thành công lấy được chìa khoá phòng, oai phong lẫm liệt lạch cạch mở cửa.
Bé con nghe động tĩnh ngẩng đầu lên. Phát hiện là chú Kim vào, bé giận không để đi đâu hết giận, vơ gấu bông ném chú.
- Chú ra ngoài huhuuuu ai cho chú vào??? Ai cho chú tự mở cửa??
Taehyung không tránh được hết, nhưng gấu bông ném lên người cũng không đau mấy. Trong phòng hơi tối, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ một cái đèn nhỏ, nhưng