Sáng hôm sau, mẹ Won nằm mãi chẳng ngủ được, dậy tắm rửa thay quần áo tính lái xe đưa em Kookie với Jimin đến trường. Bố Bin nhìn hai mắt vợ đỏ lên thì đau lòng giành lấy chìa khoá xe.
- Để anh đưa con đi. Em không ngủ chút nào sao?
- Ừ, anh thì chắc ngủ ngon lắm nhỉ, được gọi điện tâm tình mà.
- Won!!
- Anh có bé cái mồm ngay không?_ Mẹ Won gằn lên._ Con dậy rồi đấy, anh đưa chìa khoá đây.
Bố Bin cất chìa khoá lại vào tủ, lại lấy ra khoá xe mình, thuận tiện bế vợ lên giường:
- Anh không muốn sáng sớm cãi nhau với em. Em ngủ thêm đi, anh đưa con đến trường.
Mẹ Won còn đang giãy giụa thì nghe tiếng em Kookie đến gần phòng, vội vàng nằm lên giường kéo chăn giả vờ ngủ.
Quả nhiên có tiếng gõ gõ cửa phòng, bé em lấm lén thò đầu vào:
- Good morning bố iu. Bố đưa tụi em đi ạ?
- Ừ, em chuẩn bị xong chưa?_ Bố Bin mặc thêm áo khoác, đưa tay ra hiệu em nhỏ tiếng thôi.
- Mẹ vẫn đang ngủ ạ? Mẹ mệt lắm hả bố?
- Mẹ em đêm qua uống thêm thuốc rồi, em đừng lo.
Bé em thì thầm, rón rén đi đến gần giường, kéo chăn thấp xuống làm mẹ Won tí thì lộ đang giả ngủ.
- Mẹ ngủ ngoan ghê nè._ Jungkookie áp tay lên trán mẹ, thấy mẹ không bị sốt thì thở phào_ Hong sốt là tốt òi. Mẹ ở nhà nghe lời bố đó, em đi chơi xíu thui, tối em về với mẹ nhaa.
Sau đó em còn thơm lên trán mẹ một cái truyền sức mạnh tiên nữ WinX rồi mới ngoan ngoãn nắm tay Jimin đến trường.
Cả căn nhà trở nên im ắng, mẹ Won nằm trong chăn lặng lẽ khóc một mình.
.
.
Bố Bin dặn dò bé em xong, vội vội vàng vàng vòng xe, lái nhanh nhất có thể. Đúng lúc bà nội gọi điện đến.
[ Cuối tuần mà hai vợ chồng không cho em Kookie về thăm ông bà nội à? Bao nhiêu lâu không về rồi? Anh có coi tôi là mẹ anh không thế? ]
- Để sau đi mẹ ơi con đang vội lắm.
[ Anh thì có việc gì mà vội? Đưa cháu nội tôi về đây! ]
- Con đang đi mua đồ ăn sáng cho vợ, con gọi mẹ sau nhé.
Bố Bin về đến nhà thì mẹ Won cũng vừa dậy. Bố hớn hở giơ cặp lồng lên khoe:
- Anh mua canh xương bò hầm cho vợ này. Vợ đợi tí anh hâm nóng lại nha.
Mẹ Won không bày tỏ cảm xúc gì, lơ đãng hỏi thăm:
- Mua canh xương bò tận Changsindong à?
- Sao vợ biết? Tại quanh đây không có quán nào bán buổi sáng vợ ạ.
Mẹ Won thở dài. Đi 20 cây số để mua một bát canh, có đầu đất không?
- Vợ ăn đi cho nóng nè.
Mẹ Won ngồi xuống, hai vợ chồng yên lặng ăn. Không được quá 5 phút, điện thoại của bố Bin lại reo lên.
- Cô ta gọi?
- Ừ, anh...
- Nghe đi.
- Vợ cho anh 2 phút nha. Alo? Có việc gì không? Tôi đang ăn sáng với vợ._ Bố Bin cũng không tránh đi, trực tiếp nghe máy.
[ Anh chị đang bận à? Tại... Vòi nước trong nhà tắm bị rỉ, em không liên lạc với quản lý toà nhà được... ]
- Thì gọi thợ sửa._ Mắt thấy vợ buông thìa chuẩn bị đứng lên, bố Bin gấp gáp nói vài câu qua loa._ Thế nhé, tôi bận, cúp máy đây.
[ Alo? Anh... ]
- Vợ ơi đi đâu đó? Em mới ăn được một nửa mà?
- Đi ngủ cũng không được à?
- Được được! Để anh bế vợ nha vợ đi đi lại lại tốn sức lắm đó!
Bố Bin đặt vợ lên giường, mình cũng cởi áo khoác nằm xuống luôn. Bố ôm chặt vợ, một tay sờ lên trán:
- Hình như vợ hơi sốt rồi hay sao ý, anh lấy thuốc cho vợ uống nha? À nhưng mà không được, vợ ăn mỗi tí canh. Thôi vợ ngủ đi, anh lau người cho.
Bố toan ngồi dậy thì mẹ giữ lại, lắc đầu ý bảo không cần.
- Hay anh mua miếng dán hạ sốt?
- Em mệt quá, em muốn ngủ.
- Anh ôm em ngủ.
Mẹ Won mệt mỏi nhắm mắt. Đến đâu hay đến đấy đi...
.
.
Lần này ngủ đến tận xế chiều, mẹ Won tỉnh lại vì tiếng chuông điện thoại. Là em Kookie gọi đến.
- Mẹ nghe nè bé
[ Mẹ ơi mẹ đỡ mệt chưa? Sao em gọi mẹ hoài mẹ không nghe, mẹ ngủ đó giờ ạ? ]
- Ui chùi ui nghe giọng em bé là mẹ khỏi hẳn luôn rồi ý. Em bé đúng là thuốc chữa bách bệnh của mẹ mà!
[ Eo ơi mẹ lại thế rồiiii Mẹ ăn cơm chưa? Mẹ phải ăn nhiều vào mới không bị mệt. Mà thui mẹ đưa máy cho em gặp bố với, kêu bố mua canh xương bò hầm cho mẹ nha? Mẹ thích ăn nhất mà. À với cả, mẹ không được nũng bố đòi ăn cay đâu đó, em mà biết em dỗi mẹ cho coi. Mẹ phải uống thuốc đủ nữa, huhu em không ở nhà ôm ôm mẹ được, hay lúc mẹ uống thuốc mẹ gọi cho em nhớ? ]
- Mẹ biết rùi ông cụ non ơi,