- Anh xin lỗi... Chỉ là mẹ con cô ấy về đột ngột, lại không có người thân nào nên... Nhưng anh thề, anh không hề có hành vi bất chính, không hề có ý gì với cô ấy cả.
- Nhưng anh làm cho em thất vọng, làm em mất đi sự tín nhiệm. Anh hiểu ý em chứ?
- Anh xin lỗi...
- Anh bàn bạc với em, cùng tìm cách giúp đỡ cô ta, so với việc anh lén lén lút lút giúp đỡ cô ta, khác nhau rất lớn đấy, vế sau còn có thể quy sang tội ngoại tình, anh có biết không?
- Anh không hề! Anh thề, anh không có một chút ý tứ nào cả! Anh chỉ có mình em với con! Chiều nay anh ra ngoài cũng là gặp cô ta, anh đã nói rõ rồi, để anh chặn số cô ta._ Bố Bin cuống cuồng rút điện thoại thì mẹ Won ngăn lại.
Mẹ thở dài. Bình thường làm ăn đàm phán thì không ai bằng, nhưng cứ là tranh luận với mẹ lại đuối lý luống cuống đến nghĩ không thông như này.
- Anh ngồi lên đây._ Mẹ Won vỗ vỗ lên ghế.
- Em đợi chút, anh kiếm cái khăn để em lau đã, nước nguội rồi.
Bố Bin cầm khăn lông cẩn thận lau khô chân cho vợ rồi kéo chăn phủ lên, kiểm tra lại xem vợ đã đỡ sốt chưa rồi mới ngồi xuống bên cạnh.
- Bây giờ anh nói rõ ràng với em, hai người gặp nhau lúc nào, ở đâu đã xảy ra những chuyện gì, được không?
- Anh tưởng em biết hết rồi?
- Em đâu có nói là em biết hết?
- Em nói mới nãy mà.
- Em đoán.
-...
- Anh đừng coi thường trực giác của phụ nữ. Em có linh cảm anh khác thường, sau đó em nhìn thấy tin nhắn của cô ta, cho nên em đoán như thế. Em không tra xét gì cả, em đợi anh nói rõ ràng với em.
Mấy năm trước đây bố em Kookie có hướng dẫn một người anh em cùng làm ăn, nhưng cậu ta làm nhiều việc bất chính, sau này phá sản, cậu ta trốn nợ, vợ con cũng không có cách nào khác phải trốn sang nước ngoài. Lúc đó bố Bin không giúp được nhiều nên mặc dù giận nhưng vẫn áy náy, thế nên khi vợ con cậu ta về đây, tình cờ gặp bố em Kookie lúc đứng trước cổng bệnh viện vì con trai cô ta bị dị ứng do đổi thời tiết. Bố Bin cố gắng giúp đỡ được chừng nào hay chừng ấy. Bố đem địa chỉ nhà trọ, nhà trẻ, chỗ làm của mẹ con cô ta đều trình bày hết với vợ.
- Nhưng sau đó cô ta lại thổ lộ với anh, nên anh mới rất khó xử, không muốn em phải để tâm chuyện này.
- Có người phụ nữ khác muốn tóm lấy chồng em, sao em không để tâm cho được?
- Dù sao cũng là người quen cũ, anh đã tìm xong nhà trọ, công việc, cũng sắp xếp cho thằng bé đi nhà trẻ rồi. Anh không còn liên quan gì đến mẹ con họ nữa, vợ phải tin anh.
- Em cũng suy nghĩ kỹ rồi, em biết là anh không có gì với cô ta cả. Lúc đầu em tức giận như vậy, bởi vì cô ta dám tìm đến em. Sao cô ta có thể mặt dày như thế?
- Hơn nữa, cách xử lý của anh không thoả đáng nên em rất khó chịu. Anh làm như thế vừa cho cô ta hy vọng, vừa phải tìm mọi cách giấu giếm vợ con. Anh dối bên nọ lừa bên kia, cuối cùng đến khi lộ ra thì tất cả đều chịu tổn thương, không phải sao?
- Từ trước đến giờ có chuyện gì anh cũng đều bàn bạc trước với em, em hiểu lần này anh giấu giếm lí do duy nhất là bởi vì anh biết tình cảm của cô ta, anh cảm thấy có lỗi với em. Nhưng càng bởi vì như vậy nên anh càng phải rõ ràng với em, em nói rồi, một khi em phát hiện ra, nếu là em của năm 20 tuổi, sự việc sẽ giống như anh bao nuôi tình nhân ở ngoài. Nhưng giờ thì khác, em không muốn cãi nhau ầm ĩ tốn sức tốn thời gian, chuyện gì có thể nhẹ nhàng giải quyết được thì mình từ từ giải quyết. Hơn nữa, chúng ta là gia đình, từng người đều phải có trách nhiện bảo vệ gia đình mình, đúng không nào?
- Vợ chồng với nhau quan trọng nhất là tin tưởng và trách nhiệm. Em nói vậy thôi, nếu anh đã sắp xếp ổn thỏa cho cô ta rồi thì cắt đứt hẳn, mình không nói về chuyện này nữa, được không?
- Anh nhìn em này._ Mẹ Won ôm mặt chồng lên mắt đối mắt với mình._ Được rồi, cũng đâu phải em nói anh đi ngoại tình, anh suy sụp như thế để làm gì? Này, anh khóc đấy à?
Bố Bin vòng tay ôm chặt lấy vợ, nghẹn ngào hít hít mấy cái, không để cho vợ nhìn thấy mặt mình.
- Sao em lại dịu dàng bao dung đến như thế...
- Bởi vì em đã suy xét cặn kẽ mọi khía cạnh của vấn đề rồi, và cảm thấy chuyện này không đáng để em to tiếng với chồng em, không thể để con biết, con còn nhỏ, sẽ tạo thành bóng ma tâm lý cho con.
- Anh không biết là em sẽ suy nghĩ nhiều như vậy. Xin lỗi vợ, anh sai rồi... Lần sau... Không không, không bao giờ có lần thứ hai nữa đâu... Vợ tin anh nhé...
- Em tin anh thì mới nghe anh nói nè, không thì em đã dọn đồ mang em Kookie về nhà bố mẹ rồi.
Bố Bin đổi giọng giận dỗi, dụi dụi vào cổ vợ lên án:
- Hôm qua vợ còn quát rõ to, đến giờ anh vẫn sợ đây nè. Mà nhá, vợ nhá, vợ mà bỏ anh, anh, anh... Anh mách em Kookie, anh bám vợ đến cùng thì thôi!
- Yên tâm đi, nếu có đi đến bước bỏ nhau, thì em vẫn phải hỏi ý kiến em Kookie trước.
Chồng mẹ vội la toáng lên:
- Không bao giờ có ngày đấy đâu, vợ đừng mơ!!
Mẹ Won lắc đầu cười không nói. Đã qua cái tuổi trẻ nhiệt huyết bồng bột rồi, hiện tại dù có làm gì cũng phải nghĩ đến con cái trước tiên. Nếu chuyện này xảy ra vào cái năm mẹ 20 tuổi, với tính cách của mẹ chắc chắn sẽ làm căng lên, cãi nhau đến không cứu vãn được nữa, rồi dứt khoát đường ai nấy đi. Nhưng đã cưới nhau ngần ấy năm, em Kookie cũng sắp 18 tuổi rồi, mẹ chọn cách bảo vệ gia đình nhỏ của mẹ. Mẹ chọn cách lắng nghe, chọn cách bình tĩnh nói chuyện, cùng nhau giải quyết. Mẹ yêu chồng, yêu con đến vậy, hà cớ gì phải vì một người không đáng mà đánh mất gia đình hạnh phúc êm ấm của mình?
Bố Bin nhìn đồng hồ thấy sắp 9 giờ tối, liền rót cốc nước ấm rồi thả viên sủi hạ sốt vào cho vợ uống.
- Đắng...
- Ngoan, không đắng, trước đây em uống rồi mà.
- Kẹo của em đâu?
- Anh bóc sẵn đây rồi, em uống đi.
Nhìn vợ nhăn nhó uống hết thuốc rồi vội vàng ngậm lấy