"Mập thì ai yêu hả chú?”
Chú ác chết mất! Nhéo má gì đau quá đi à! Cô bắt đền chú đó.
Ngân đá vào chân hắn cho hả giận, chú chết này...
Nhóc con xấu xí ngày nào hắn quen giờ lại quan trọng nhan sắc, thể diện đến vậy à? Hắn có chút không quen à nha...
“Có chú nè, chú thích mập lắm”
Trời, nay ngày gì mà chú toàn phát ngôn những câu nói đi vào lòng người thế? Nãy ở dưới chân cầu thang chú nói cô là của chú, giờ lại nói chú thích mập.
Nghe vui tai thật ý, hehe.
Thích mập? Nghĩa là thích cô ý hả? Hay là không phải? Ngân đỏ mặt nhìn hắn, ánh nắt mong chờ một điều gì đó.
"Nhưng không phải là cháu"
Hắn đáp gọn câu, câu nói đó như muốn đâm phập vào tim cô vậy.
Ách, vậy mà nãy giờ cô cứ hy vọng cái gì thế không biết, cô thật ngu dốt.
Chậc, biết ngay ông chú này mà...
Vừa nói được một câu ngọt ngào xong lại ném ngay một câu phũ phàng vào.
Người gì đâu tồi thế không biết! Tồi, rất tồi, vô cùng tồi!
Ngân bực mình không thèm nhìn hắn, cô quay qua nhìn sang bên cửa kính.
Hứ, không thèm để ý chú nữa.
[...]
Ủa? Mới nói chuyện nãy xong giờ đã lăn ra ngủ rồi à? Đúng là lợn, ăn xong liền lăn ra ngủ ngay.
Hắn cho xe đi sát vào lề đường rồi dừng xe lại.
Hắn để đầu cô nghiêng về mình cho đỡ đụng đầu vào cửa kính.
Khiếp, người gì đâu ngủ say như chết, hắn động vào cũng không tỉnh.
Ủa, cái gì vừa ươn ướt vừa nhớt nhớt thế này? Hể, nước miếng...
Bớ làng nước ơi, nước miếng của con nhóc này nó vãi ra tay con! Cứu! Khiếp, kinh quá đi thôi...
Hắn vừa chửi thầm vừa giật hết tờ giấy này đến tờ giấy khác trong bịch để lau tay.
Hắn quay qua nhìn cô đang ngủ say chẳng biết gì với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Nhóc con mất vệ sinh!
Biết nhóc mất vệ sinh như thế này thì năm đó hắn bán quánh cô đi cho xong, không nhận nuôi, bao ăn, bao ở cho nữa.
[...]
Chiều hôm sau
Ngân một lần nữa thở dài, cô chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu cô thở dài kể từ khi đứng đợi chú đến đón ở cổng trường.
Không biết chú chuyện gì bận không mà sao đến đón cô muộn vậy nhỉ? Chân