Editor: Măng Cụt
"Ba, nếu ba không hỏi lại thì tốt biết bao. Ba rất mong là con làm chuyện đó sao, hỏi lần một không có thì hỏi lại lần hai?" Trong lòng Khương Yến Duy như nổi lửa, cậu gằn nói từng chữ, châm chọc từng câu.
Khương Yến Duy không nhận, Quách Sính Đình cũng không tin nhưng dù sao thì cô cũng đồng ý với Khương Đại Vĩ sẽ không đụng chạm đến Khương Yến Duy nên không gặng hỏi, chỉ giục Khương Đại Vĩ: "Đại Vĩ, rõ ràng là Siêu Siêu đã khoẻ lại rồi, sao lại chuyển biến xấu được. Ngày hôm qua..."
Quách Sính Đình lải nhải câu này không biết bao nhiêu lần, Khương Đại Vĩ cảm thấy đau đầu không thôi, vung tay tỏ ý muốn cô im lặng. Quách Sính Đình còn muốn nói thêm hai câu nhưng lại bị chị cô cản lại.
Không phải Khương Đại Vĩ cố ý hỏi lại, ông chỉ quen miệng mà thôi. Nhưng lời vừa thốt ra ông đã hơi hối hận, ông nuôi lớn Khương Yến Duy mười tám năm, ít nhiều gì cũng hiểu rõ tính tình thằng bé, ông biết Khương Yến Duy sẽ không làm loại chuyện này, ông chỉ hỏi là để Quách Sính Đình yên tâm, không phải cố tình nhắm vào Khương Yến Duy.
Ông muốn an ủi cả hai bên, ở công ty ông là nhất ngôn cửu đỉnh(*) nhưng về nhà thì lại không biết làm sao với hai vị tổ tông, bị kẹp ở giữa không nhúc nhích được. Ông chỉ muốn quan hệ giữa hai người trở nên tốt hơn mà thôi.
(*) Lời nói có giá trị
Nhưng không ngờ Khương Yến Duy lại nhạy cảm như vậy.
Ông chỉ có thể nhẹ giọng giải thích với cậu: "Ba không có nhằm vào con, Yến Duy, em trai con bệnh rất nặng, sáng sớm bệnh lại chuyển xấu, cả nhà rất lo lắng. Ba biết con là đứa bé ngoan, ba không nghi ngờ con, cũng không bới móc con, cả nhà chỉ muốn biết là thằng bé tự chuyển xấu hay là do có người ngoài. Ví dụ như con muốn nhìn em trai, vào phòng xem em ấy thì sao? Có lẽ con không biết, mấy đứa trẻ viêm phổi gần đây đều là do nhiễm khuẩn, trên người chúng ta..."
Nhưng ông lại quên mất, Quách Sính Đình không phải Vu Tĩnh, không phải mẹ ruột Khương Yến Duy. Cho dù có nói ra hoa thì cũng không thể phủ nhận ông đang dẫn vợ mới hai mươi tuổi, dẫn gia đình mới, vì con trai mới mà đi tra hỏi Khương Yến Duy.
Dù không cố ý làm tổn thương thì vẫn là làm tổn thương, dù không cố ý tra hỏi thì vẫn là tra hỏi.
Trong mắt Khương Yến Duy, đây là đang không tin tưởng cậu, Quách Sính Đình có thể như thế nhưng Khương Đại Vĩ thì không.
Ông là ba tôi mà, sao ông lại không tin tôi?
Nếu là mấy năm sau thì có lẽ Khương Yến Duy sẽ không để ý. Nhưng bây giờ, cậu lại đang vùng vẫy trong chính ngôi nhà nhỏ bé của mình, không thoát ra được, mang theo sự ngây thơ của cậu bé chưa từng trải, cậu đã rất coi trọng hai chữ "tình cha".
"Ai nhìn thấy tôi lên đó? Có người làm chứng không?" Khương Yến Duy đột nhiên đánh gãy lời Khương Đại Vĩ, lớn giọng hỏi: "Không nghi ngờ là sao? Nếu như muốn hỏi thử thì tôi đã trả lời các người từ lần đầu tiên rồi, chỉ là các người không tin thôi. Nói thẳng ra thì là muốn tôi thừa nhận đã làm chuyện đó, thừa nhận tôi đã phát điên đến mức không tha cả một con khỉ nhỏ mới hơn một tháng. Như vậy các người mới chịu đúng không?"
Khương Đại Vĩ thấy cậu đột nhiên nói oà lên thì hết hồn, vội vã giải thích: "Không phải..."
"Tôi không hỏi ông! Tôi hỏi ả ta kìa!" Khương Yến Duy nói lớn. Cậu chỉ cảm thấy lửa giận đầy người, đỉnh đầu như muốn bốc khói, khi trưa còn nghĩ hẳn là chuyện này chỉ xảy ra trong tiểu thuyết thôi nhưng không ngờ vừa chiều đã xảy ra trên người cậu, "Khi nãy tôi đã nghe cả rồi, cô gào lên. Nói rằng chỉ có một mình tôi, là tôi làm. Có phải không?"
Lúc nãy Quách Sính Đình còn nhẫn nhịn vì Khương Đại Vĩ nhưng bây giờ thằng nhóc đó đã muốn leo lên đầu cô luôn rồi, cô không thể không nói: "Tao nói sai sao? Khoảng thời gian đó tao đi ra ngoài, chị tao và anh rể cũng xuống, chỉ có mình mày trên lầu."
Khương Yến Duy tiến lên một bước, có lẽ là do lần trước bị đánh quá nặng, bây giờ cả người Quách Sính Đình vẫn còn đau nhức nên sợ đến mức lui về sau rồi giẫm phải chân chị ả. Hai người suýt ngã nhào. Quách Sính Đình sợ hãi