Editor: Măng Cụt
Hoắc Kỳ không thể không thừa nhận Khương Yến Duy đã thành công gợi lên tình cảm đồng bệnh tương liên(*) trong lòng anh. Từ trước đến giờ anh vẫn luôn tự tin rằng mình trải qua nhiều chuyện ở Hoắc gia như vậy nên đã trở thành người lãnh đạm từ lâu, sẽ không biết đồng cảm với ai cả. Nhưng hôm nay, "việc lớn" này lại bị thằng bé kia phá vỡ chỉ bằng một một tượng hổ bạch ngọc và một câu nói.
(*) Cùng chung hoạn nạn khổ sở thì trở nên thương yêu nhau (Theo vtudien.com)
Anh nhìn đồng hồ, hiếm khi mở lời mời người khác: "Muốn ăn trưa chưa? Ở lại đây ăn đi."
Khương Yến Duy chỉ nhìn mặt anh là thất thần thì sao mà ăn cơm với anh được. Với cả tính tình cậu lăng xăng, Hoắc Kỳ lại trầm ổn. Tính tình kiểu này, nói dễ nghe là thành thục cẩn trọng, có phong thái của một vị đại tướng, nói khó nghe là cán bộ lâu năm nghiêm túc, nhạt nhẽo, cứng nhắc. Cậu tưởng tượng nếu hai người cùng nhau ăn cua thì chắc chắn là cái tên này có thể xếp vỏ cua lại y nguyên như cũ.
Cậu vội vã lắc đầu.
Duyên nợ đã trả xong, nán lại thêm chút nữa lại như gánh nặng, mà tên này còn từng kẹp mông cậu nữa chứ. Tuy rằng hợp tác nhưng cũng không thể bỏ qua thù cũ, ngoại trừ bị ba mẹ liên hợp đánh đôi thì mông của cậu chưa từng bị ai mạo phạm đâu đó.
"Ừm..." Khương Yến Duy muốn tìm xưng hô nhưng chợt cảm thấy cái nào cũng không hợp lí, cái gì mà anh anh em em, không thể anh em với gương mặt đó được nên chỉ có thể làm theo lời dạy của ba dù cảm thấy Hoắc Kỳ không giống như có thể làm chú cậu lắm, "Chú... chú Hoắc, cho chú cái kia đó, chuyện ngày hôm qua coi như xong. Cháu... cháu về nha."
Ngoài ý muốn rằng Hoắc Kỳ lại không bị danh xưng kia doạ sợ, khi thấy cậu không cam lòng gọi ra miệng, nhìn vẻ mặt kia, anh cảm thấy như bị chọc cười. Tính cách thằng bé này không giống Khương Đại Vĩ chút nào, sức sống thanh xuân không phải là giả, đúng thật là người ta yêu mến. Nhìn cậu, tâm trạng vốn bị Hoắc Thanh Lâm quấy phá nay đã tốt hơn nhiều.
Hoắc Kỳ như hạt vừng trong nhân bánh(*), tuy nổi lên ý muốn đùa giỡn nhưng cũng không để lộ ra ngoài, tỏ vẻ không làm khó Khương Yến Duy: "Được rồi, vậy không giữ cháu lại nữa, cảm ơn cháu vì chuyện hôm nay. Sau này có việc gì thì cứ tìm chú, chú giải quyết giúp cháu."
(*) Không nhìn thấu được
Làm sao mà lại... chú chú chú rồi chứ?
Khương Yến Duy trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt không phục nhưng lại không thể nói ra kia chọc Hoắc Kỳ vui vẻ không thôi. May là trước giờ anh luôn giỏi giả vờ giả vịt, nếu không sẽ doạ thằng bé này không dám tới nữa. Hoắc Kỳ bình tĩnh đứng lên, thái độ như đối xử với vãn bối: "Vậy con ra ngoài đi, chú gọi tài xế đưa con về."
Khương Yến Duy cảm giác như mình bị nghẹn cơm sắp chết. Vấn đề là khi người ta nghẹn chết còn có thể đoán xem là mưu sát hay ngộ sát nhưng khi nhìn gương mặt của Hoắc Kỳ thì lại không đoán được. Đây không phải là kiểu người mặt than. Một là gương mặt đẹp trai hoàn hảo, cực kì phù hợp với mẫu bạn trai mơ ước của cậu nhưng lại là một trưởng bối không thể nhìn lung tung; hai là 80% nói lên rằng người này đã được đào tạo trong Cục Bí Mật, biểu hiện không thể chê vào đâu được, nhìn thế nào cũng thấy anh ta nghĩ nhiều.
Khương Yến Duy bị đưa ra với một tâm trạng buồn bực, Bành Việt mở to mắt không dám tin, Hoắc Kỳ thế mà lại không chỉ đi xuống chung mà còn đưa người ta ra tận xe, thậm chí còn nói với Khương Yến Duy đang ngồi trong xe: "Rảnh rỗi nhớ ghé chơi."
Xe lăn bánh, Bành Việt nhận ra tâm trạng hôm nay của ông chủ không tệ, không giống tâm trạng "bình thường" sau khi nghe điện thoại của Hoắc Thanh Lâm. Bành Việt gán lên đầu Khương Yến Duy ba chữ——— "Que gặm nướu".
Đọc truyện tại W a t t p a d mangcut2211 và W o r d p r e s s mangcutnhohouse.ửodpress.com
Tất nhiên là Khương Yến Duy sẽ trở lại bệnh viện, mấy ngày nay cậu không định về nhà. Cậu vốn muốn tìm chỗ nào lắp bụng trước nhưng không ngờ chỉ mới đi được nửa đường, tài xế Hoắc Kỳ đã ghé vào Việt Nghiễm Lâu, nói là Hoắc Kỳ sợ cậu đói nên dặn ghé vào đây mua cho cậu mang về.
Khương Yến Duy... Khương Yến Duy cảm thấy gọi tiếng chú này cũng không lỗ vốn, người này thật sự là giống tri kỉ hơn trưởng bối.
Tài xế vốn định đưa cậu đến tận nơi nhưng cậu sợ ba mình sắp xếp người núp lùm nên từ chối. Tự mình xách túi to lên lầu, không ngờ vừa mở cửa đã thấy Chu Hiểu Văn và Trương Phương Phương đang ngồi trong phòng bệnh.
Hai đứa nhóc choai choai ăn nhiều chết ông. Hai tên này chắc chắn là vừa tan học đã đến đây, đói đến mức mắt phát ra ánh sáng xanh lục(?). Đây là hai thần trợ lực hôm qua giúp cậu trả thù tiểu tam, Khương Yến Duy hiển nhiên không dám để họ bị đói, vội vã mời cơm.
Tuy ăn cơm nhưng Trương Phương Phương và Chu Hiểu Văn cũng không nhàn rỗi, phải vừa ăn vừa kể chuyện hôm qua, lúc mà cậu ở trên lầu. Nói bọn họ làm đã kể chuyện Quách Sính Đình xấu xa như thế nào, đặc biệt là Trương Phương Phương, từ nhỏ đã có khả năng kể chuyện cực tốt, cô đã nói gì, mẹ Chu Hiểu Văn nói sao, vẻ mặt Quách Sính Đình thay đổi như thế nào, cô đều diễn tả y như thật. Khương Yến Duy nghe kể thì vui mừng không thôi, mở miệng bình luận: "Đáng đời!"
Tất nhiên là vui mừng qua đi thì lo lắng lại tới, cậu hỏi Trương Phương Phương: "Chắc ba mày không biết chuyện hôm qua đâu ha?"
Đúng thật là Khương Yến Duy đã lên cao tốc nhưng đi chưa xa đã bị cảnh sát giao thông cản lại, chết từ trong trứng nước. Mà việc đã định, Trương Phương Phương đành gọi cấp dưới của ba mình- là người đàn ông cao to đen tìm ra cậu hôm qua để dàn dựng và diễn một màn như thế.
Trương Phương Phương húp cháo cá, đảm bảo: "Yên tâm đi, bọn họ không nói ai đâu."
Khương Yến Duy trả lời: "Cảm ơn anh trai hôm qua giúp tao, lời lẽ đanh thép thật, quá dữ."
Trương Phương Phương đáp lời: "Cảm ơn sớm thế. À đúng rồi, vậy sau này mày định thế nào?"
Khương Yến Duy tỏ vẻ không biết làm sao, "Thì tao ra ngoài ở chứ sao, không phải ba tao đã đồng ý cho tao một căn hộ sao? Nơi đó sẽ trở thành "căn cứ" của chúng ta, quá đã." Khương Yến Duy đã mười tám rồi, cũng không ngốc, cậu biết dù mình có làm ầm ĩ thế nào cũng không thể khiến ba cậu ly hôn.
Trương Phương Phương khinh thường liếc cậu, quay sang Chu Hiểu Văn: "Ê mày nhìn thử coi có phải thằng này ngốc luôn rồi không?"
Chu Hiểu Văn thận trọng hơn Trương Phương Phương nhiều, một đao thấy máu đâm trúng(*) Khương Yến Duy: "Mày nghĩ thử xem, mẹ kế mày thiệt thòi nhiều như vậy, ả ta sẽ để yên sao?"
(*) Đánh (nói) trúng vào điểm mấu chốt
Khương Yến Duy ngẩn người, với kinh nghiệm "chiến đấu" của cậu thì đúng thật là cậu không nghĩ tới chuyện này. Nhưng mà nếu cậu không trở về thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ngày hôm qua cậu "quậy" tưng bừng như vậy, ba cũng không nói cậu tiếng nào, Khương Yến Duy nghĩ hẳn là đây không phải chuyện lớn.
Cậu nói suy nghĩ của mình ra, Trương Phương Phương và Chu Hiểu Văn tỏ vẻ bất lực, Chu Hiểu Văn vỗ vai khuyên cậu: "Yến Yến, Duy Duy, Khương Yến Duy ơi, mày chú tâm chút đi. Hôm qua anh đây đã suy nghĩ cả tối, nói cho mày mấy cái cần lưu ý, mày nghe nè: Một là không được ở một mình với Quách Sính Đình, hai người kém nhau ít tuổi quá, coi chừng ả nói mày có ý đồ với ả đó."
Khương Yến Duy đánh y một cái: "Mày coi truyện cấm nhiều quá rồi đó."
Trương Phương Phương chen ngang: "Mày nghe nghiêm túc chút đi, đây đều