Diệp Vân Triệt không muốn nói nhảm.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé, kéo cô lên lầu.
Người đàn ông quá khỏe, Diệp Thánh Sinh lảo đảo phía sau, đau đớn hét lên: "Anh, Anh làm em đau."
Đây là lần đầu tiên Diệp Thánh Sinh thấy anh nổi giận với cô như vậy, hành động thô bạo như vậy.
Diệp Vân Triệt thực sự tức giận.
Anh không chút nương tay, ném Diệp Thánh Sinh vào phòng của Thư Vũ, chỉ vào những thứ kinh tởm trên giường hỏi:
"Cô còn giả vờ cái gì?"
Diệp Thánh Sinh vừa xoa cổ tay đau vừa nhìn những thứ trên giường lớn.
Ngoài ra còn có một vài con ếch lớn nhảy xung quanh "Ộp, Ộp".
Cuối cùng cô cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vì vậy, anh nghĩ cô đã làm tất cả điều này?
Diệp Thánh Sinh quay đầu lại nhìn Diệp Vân Triệt, đôi mắt đỏ ngầu.
"Anh kết luận rằng tôi đã làm, phải không?"
"Không thì ai?"
Diệp Thánh Sinh không còn gì để nói, tức giận quay người bỏ đi.
Diệp Vân Triệt lạnh lùng ra lệnh.
"Xin lỗi Thư Vũ, sau này không được phép bước vào phòng của cô ấy nữa."
Diệp Thánh Sinh dừng lại, mất khống chế hét vào mặt Diệp Vân Triệt.
"Tại sao tôi phải xin lỗi? Cô ta bắt ếch của tôi, giết cá koi của tôi, tôi vẫn chưa xử lý cô ấy, tại sao tôi phải xin lỗi!"
"Cô..."
Diệp Vân Triệt đột nhiên giơ tay lên, vẻ mặt hung dữ.
Diệp Thánh Sinh theo bản năng quay đầu đi.
Khi cô nhìn thấy bàn tay giơ lên giữa không trung không đáp xuống, cô vẫn không kìm được nước mắt.
Cô nghẹn ngào nức nở, đau lòng hỏi anh: “Anh muốn đánh tôi sao?”
Diệp Vân Triệt theo bản năng rút tay về, toàn thân phát lạnh.
Diệp Thánh Sinh đã khóc.
"Tôi đã nghĩ rằng anh đã theo dõi tôi lớn lên, cưới tôi vì biết tôi và tôi là người như thế nào.
Tôi không ngờ rằng mình đã sai.
Anh đúng là bị mù!"
"Anh chỉ nhìn thấy mọi thứ trên bề mặt.
Luôn cho rằng đó là lỗi của tôi, tôi muốn làm hại Thư Vũ.
Để được ở bên anh, tôi đã dùng mọi thủ đoạn, tâm địa xấu xa, mục đích là chiếm tài sản của anh.
Anh hài lòng rồi chứ?"
Diệp Thánh Sinh tuyệt vọng, trái tim chưa bao giờ lạnh lẽo như này.
Cô rất khó chịu.
Cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ.
Cô thật sự không còn can đảm ở lại nữa, liền quay người lao ra khỏi cửa.
Diệp Vân Triệt "..."
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Diệp Vân Triệt cúi đầu nhìn bàn tay.
Có chút kinh ngạc, vừa rồi hắn giơ tay muốn đánh cô sao?
Cô ấy nhỏ như vậy, một cô gái nhỏ dễ thương như vậy, làm sao anh có thể nhẫn tâm.
Lại nhìn những thứ kinh tởm trên giường, anh lại nghi hoặc, không phải cô gái nhỏ kia làm, chẳng lẽ Thư Vũ - một người mù sao có thể làm được?
Dì Trương lại càng không thể là loại người như vậy.
Anh không sai.
Lúc đó, ở phòng bên cạnh, Thư Vũ nằm trên giường nhếch mép cười tà mị.
Một cô bé ngốc sao có thể đầu lại mình!
...
Diệp Thánh Sinh trở lại phòng khóa cửa lại, nằm trên giường khóc lóc thảm thiết.
Mệt mỏi vì khóc, cô ngủ thiếp đi.
Lúc Diệp Vân Triệt trở về phòng nghỉ ngơi, phát hiện cửa đã khóa.
Anh mím chặt đôi môi mỏng, đứng ở cửa phòng vô cùng phiền muộn.
Đây là không cho hắn vào phòng sao?
Hắn chưa kịp làm gì cô đã bắt đầu để hắn ở lại một mình trong căn phòng trống.
Diệp Vân Triệt không thể không đi phòng ngủ thứ hai đi ngủ.
Sáng hôm sau.
Khi Diệp Vân Triệt tắm rửa sạch sẽ rời khỏi phòng, nhìn thấy cửa phòng ngủ chính vẫn đóng chặt, giơ tay đẩy, vẫn không có mở ra.
Nghĩ đến tình trạng đáng thương tối qua của cô gái nhỏ, Diệp Vân Triệt liền cảm thấy lo lắng.
Anh bảo dì Trương mang chìa khóa, mở cửa đi vào.
Trong phòng, Diệp Thánh Sinh ngồi cuộn tròn trên mặt đất, dựa vào mép giường, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô dậy sớm.
Khi tỉnh dậy, cô lại nhớ về thời thơ ấu của mình.
Cô ở trong trại trẻ mồ côi, và vì cô ấy nhỏ hơn những đứa trẻ bình thường nên bọn trẻ luôn cướp đồ chơi.
Cô không có đồ chơi, chỉ biết đi chơi trong sân một mình.
Nhìn thấy một con ếch nhỏ trong ao hoa, cô ngồi xổm chơi với nó.
Sau đó, cô xin mẹ nuôi một cái chai thủy tinh, và đặt con ếch nhỏ vào đó để nuôi nấng.
Khi anh đến thăm cô lần nữa trong trại trẻ mồ côi, cô vui vẻ tặng người bạn tốt của mình.
Anh nghĩ cô thích những con vật nhỏ đó, khi kết hôn, đặc biệt nuôi rất nhiều ếch nhỏ và cá koi trong ao cá ở sân sau.
Bởi vì cô ấy đã từng nói với anh rằng cá koi có thể mang lại may mắn cho cô ấy.
Bây giờ những thứ đó đã biến thành xác chết nằm trên giường của Thư Vũ, anh nhất định đã kết luận là do cô làm.
Dù sao Thư Vũ cũng mù, sao có thể bắt được những thứ đó.
Diệp Thánh Sinh nghĩ kỹ năng diễn xuất của Thư Vũ thật đáng kinh ngạc.
Thật đáng tiếc không làm diễn viên, chỉ biết giả mù và yếu đuối.
“E.
ngồi ở đó làm gì?”
Diệp Vân Triệt tiến vào, nhìn cô gái trên mặt đất, thanh âm lạnh lùng.
Diệp Thánh Sinh phớt lờ anh.
Diệp Vân Triệt đến gần hai bước, nói: "Lát nữa đi xin lỗi Thư Vũ, chuyện ngày hôm qua coi như xong."
Diệp Thánh Sinh trong lòng nín thở, vẫn là trầm mặc.
Thấy cô im lặng, Diệp Vân Triệt quỳ xuống, nâng cằm cô lên để cô đối mặt với anh.
Mặc dù Diệp Thánh Sinh đã quay mặt về phía anh, nhưng vẫn nhắm mắt.
Diệp Vân Triệt có chút không vui.
"Diệp Thánh Sinh, em muốn chọc giận anh sao?"
Diệp Thánh Sinh tránh tay của hắn, cứng rắn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
"Tôi sẽ không xin lỗi.
Nếu anh không tin cô ta đang giả mù, có thể lắp camera."
Diệp Thánh Sinh cúi đầu nói: "Tôi sẽ không bị ảnh đánh hơn, phải không?"
"Diệp, Thánh, Sinh!"
Anh nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt luôn thích vô cớ gây sự, Diệp Vân Triệt bĩu môi, lửa giận dâng lên.
"Không xin lỗi thì cứ ở trong phòng đóng cửa suy nghĩ, hai ngày nay không được ăn cơm.”
Anh tức giận đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.
"Ầm" một tiếng, trái tim Diệp Thánh Sinh tan nát.
Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thanh tú kia lại không có biểu cảm gì, hai mắt cũng không còn rưng rưng như trước.
Sau này cô phải độc lập và mạnh mẽ! Kiểm soát suy nghĩ của mình về anh.
Sau đó, cô có thể rời đi, sống cuộc sống của chính mình.
Dì Trương nhận được lệnh từ Diệp Vân Triệt, không cho phép Diệp Thánh Sinh rời khỏi phòng và không cho phép cô ăn.
Vì vậy, bà không dám quan tâm đ ến Diệp Thánh Sinh.
Diệp Thánh Sinh cũng khá bướng bỉnh, cả ngày không ra khỏi phòng, một giọt nước cũng không uống.
Khi Diệp Vân Triệt đi làm về, anh thấy Thư Vũ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, không thấy cô gái nhỏ nên anh tùy tiện hỏi.
“Cô ấy còn ở trong phòng sao?”
Dì Trương gật đầu nói: “Đúng vậy, cô Diệp vẫn chưa ra ngoài, không ăn cơm, thậm chí còn không uống nước.”
Diệp Vân Triệt cau mày, vứt áo khoác lên ghế, đi thẳng lên lầu.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy cô gái nhỏ vẫn ngồi dưới đất, Diệp Vân Triệt sải bước đi tới.
“Diệp Thánh Sinh, em có biết mình sai không?”
Chỉ cần cô cúi đầu nhận lỗi, đi nói xin lỗi với Thư Vũ, anh sẽ không nhốt cô lại và sẽ cho cô ăn.
Nhưng, Diệp Thánh Sinh cúi đầu không nói, hai tay chống vào mép giường, không thèm nhìn Diệp Vân Triệt.
Thấy cô bướng bỉnh, Diệp Vân Triệt nói: “Xem ra em chưa tự kiểm điểm.
Được, ở đây tiếp tục kiểm điểm.”
Anh sải bước đi, đóng sầm cửa lại.
Diệp Thánh Sinh chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ tái nhợt đến mức không còn giọt máu.
Ngoài sự đau đớn và thắt lại trong tim, dạ dày cũng đang réo lên vì đói.
Nhưng dù đói, cô vẫn không muốn xin lỗi.
Nhà ăn ở tầng dưới.
Sau khi dì Trương lấy