Diệp Vân Triệt chưa bao giờ tưởng tượng cô bé ngoan ngoãn cùng anh lớn lên sẽ có một ngày trở nên vô lý như vậy.
Sắc mặt hắn âm trầm, lông mày nhướng lên tức giận.
"Anh là chồng của em."
Đột nhiên đẩy ghế ra, Diệp Vân Triệt đứng dậy kéo thắt lưng, đi tới gần Diệp Thánh Sinh.
Đôi mắt của Diệp Thánh Sinh đã đỏ hoe, nhìn thấy hành động của anh, cô vô thức lùi lại.
Nhưng cô chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã kéo cô qua, ấn cô nằm trên bàn rồi dùng thắt lưng đánh vào mông cô không thương tiếc.
“A!” Diệp Thánh Sinh kêu thảm thiết.
“Anh đánh tôi, tại sao lại đánh tôi, anh là đồ bạo hành gia đình, tôi phải kiện anh.”
"Tôi là chồng của em, không nghe lời sẽ bị đánh."
Nói xong, Diệp Vân Triệt lại vỗ mông một cái.
Lực đạo không nhẹ cũng không nặng.
Nó giống như một người cha già giáo dục con cái.
Diệp Thánh Sinh vẫn cảm thấy đau.
Trong lòng tuyệt vọng, cô giãy giụa hét lên: "Diệp Vân Triệt, tôi không muốn thích anh nữa, buông tôi ra."
Anh lại giật dây thắt lưng.
Sức mạnh rõ ràng là nhẹ hơn nhiều.
Diệp Thánh Sinh đã sớm quên đau, nằm ở trên bàn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Anh đã thay đổi rồi.
Anh không còn là người tôi yêu nữa.
Anh sẽ ở bên người phụ nữ khác, tại sao không chịu buông tha tôi?"
Cô thực sự đau lòng.
Trái tim và cơ thể đau đớn!
Tại sao người chú từng yêu cô như báu vật bây giờ lại trở nên như thế này, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của cô.
Nếu sớm muộn gì cũng phải chia lìa, cô còn cố chấp ở lại làm nhục chính mình sao?
Diệp Thánh Sinh đã hiểu ra, cô muốn rời đi.
Diệp Vân Triệt rút tay lại, đánh rơi thắt lưng trong tay.
Đôi mắt nhìn Diệp Thánh Sinh sâu thẳm, khuôn mặt lạnh như băng.
“Nghĩ kỹ chưa?”
Nếu cô thật sự nghĩ kỹ, anh sẽ giúp cô.
Diệp Thánh Sinh vừa ưỡn eo vừa xoa mông, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, hai mắt đẫm lệ.
Bất chấp sự miễn cưỡng, cô vẫn cố chấp nói: "Dù sao thì sớm muộn gì anh cũng sẽ bỏ rơi tôi."
"Tôi chưa bao giờ nói bỏ em mà." Diệp Vân Triệt có chút không kiên nhẫn.
"Trước kia giải thích chưa đủ rõ ràng?"
Diệp Thánh Sinh không muốn nghe, giơ tay lau đi nước mắt trên má, kiên trì nói:
"Tôi đã quyết định rồi, ngày mai tôi sẽ đi.”
“Được.”
Anh thực sự đáp lời cô không chút do dự.
Diệp Thánh Sinh tuyệt vọng, nhìn thấy ánh mắt như muốn cô nhanh chóng rời đi, trái tim liền đau nhói.
Cô tức giận hất anh ra, khập khiễng bước ra khỏi phòng làm việc.
Bị bỏ lại phía sau Diệp Vân Triệt đứng ở nơi đó, trên mặt lộ ra vẻ mặt thất thần, toàn thân lạnh như băng.
Kỳ thực nghĩ lại, nếu hắn không thể thay đổi sự thật cưới Thư Vũ, vậy thì để cô gái nhỏ đó ra ngoài tự mình bươn chải.
Cô ấy đã trưởng thành và nên có cuộc sống của riêng mình.
...
Diệp Thánh Sinh trở về phòng thu dọn hành lý.
Cô không muốn ở lại đến ngày mai, vì vậy cô muốn rời đi vào tối nay.
Diệp Vân Triệt cáu kỉnh, đang định đi tắm, đột nhiên nhận được điện thoại từ nhà.
Trong điện thoại, mẹ Diệp nói: "A Triệt, ngày mai là sinh nhật của ông nội con, đừng quên mang theo cô gái nhỏ bên cạnh đến ăn tối."
Diệp Vân Triệt đỡ trán, trầm giọng trả lời.
"Vâng."
"Các con trở về khó tránh bị hỏi.
Lúc đó cẩn thận, kẻo ông nghi ngờ."
Diệp Vân Triệt không trả lời, buồn bực nhớ tới chuyện cãi nhau với cô.
Với tình trạng hiện tại, làm sao họ có thể có con được.
Khi Diệp Vân Triệt cất điện thoại, vừa mở liền gặp Diệp Thánh Sinh kéo vali đi ra.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.
Tuy nhiên, Diệp Thánh Sinh làm như không thấy, cúi đầu kéo vali lướt qua người anh.
Diệp Vân Triệt