Ở một bên khác, sau khi xem xong buổi phiên tòa chiếu trực tiếp của cô.
Anh ngồi vào bàn làm việc, dạo này công việc của anh tại công ty cũng rất bận.
Cổ phiếu cứ tăng giảm khiến anh rất mệt lòng.
Anh cũng gặp thêm một vấn đề khá bận lòng nữa chính là cô.
Cứ nghĩ là những cảm xúc thoáng qua bên lề rồi lại biến mất.
Nhưng có lẽ anh đã đánh giá sai cảm xúc anh dành cho cô rồi.
Kể từ buổi khai giảng ở trường hôm đó đến hiện tại anh cũng khá lâu chưa được nhìn thấy cô.
Hai con người, hai tầng lớp không cùng chung với nhau không có một mối liên kết chặt chẽ nào hết.
Anh đứng nhìn toàn cảnh Bắc Kinh từ view kính của công ty.
Đứng trên tầng cao chót vót, nhìn ngắm thành phố rực rỡ trước mắt cũng không thể khiến anh hết nguôi ngoai.
Anh tự hỏi liệu còn lý do nào để được gặp lại cô không.
Cô cũng bắt đầu di chuyển về căn hộ riêng của mình sau một ngày làm việc vất vả.
Vừa về tới nhà cô liền đi vào thư giãn trong bồn tắm...!Nghe một bài nhạc du dương.
Thả lỏng cơ thể, cô nhìn xa xa một nơi không cố định ngẫm về tất cả mọi thứ xung quanh.
Suốt những năm qua nó giống như một thói quen khó bỏ vậy.
Tất cả những thành tụ ngày hôm nay, một Từ Linh Hoa của hiện tại mọi thứ vẫn chưa thể khiến cô hài lòng.
Một cuộc sống mới, một bước ngoặc mới là một nơi ở sang trọng.
Là một chỗ đứng vững là xe sang hay là người người ngưỡng mộ thì cô vẫn thấy tất cả mọi thứ vẫn chưa là đủ.
Trong khi tên khốn nạn năm đó vẫn chưa được đưa ra pháp luật.
Vẫn còn sống như một cuộc sống công dân hưởng thụ tất cả quyền lợi như một người bình thường.
Những điều đó vốn dĩ là thứ mà hắn không được tận hưởng.
Đáng lẽ hắn phải nên trả giá cho những việc làm năm đó của mình, hủy hoại một phần thanh xuân đang rực rỡ của cô.
Gia đình đến tận bây giờ vẫn ruồng bỏ chính cô.
Sự việc năm đó, ngay chính cô cũng không muốn nó xảy ra mà.
Thật hài hước nạn nhân lại trở thành người đáng trách.
Cô nhắm mắt cảm nhận làn nước lạnh trong bồn, tự hỏi liệu không còn nơi nào chấp nhận một người như cô sao.
Những thứ ở hiện tại là ông trời muốn bù đắp hay là sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cô chứ.
Hàng ngàn câu hỏi trong đầu vẫn chưa có một lời giải đáp suốt nhiều năm qua.
Một lớp bọc mạnh mẽ được tạo nên hoàn hảo.
Cô đứng dậy rời khỏi bồn tắm, những dòng suy nghĩ tiêu cực ý nó như muốn vùi cô vào vực thẩm vậy.
Nhưng cô phải sống, phải nhìn thấy cái ngày tên cầm thú năm đó được xử lý pháp luật dù điều đó rất ít phần trăm hi vọng.
Sau khi thay một bộ đồ thoải mái, cô ngồi vào ghế sofa ngoài phòng khách.
Cầm một gói bánh nhỏ cô đã mua từ lúc trên đường về nhà cùng với một