Tạ Nhã Kỳ nghĩ vậy nhưng Lăng Nhược Uẩn lại không hề nghĩ thế. Lúc cô vừa mở sách viết viết xóa xóa vừa nói chuyện với Nhã Tĩnh trên QQ, Lăng Nhược Uẩn lại gửi tin nhắn cho cô: “Nhã Kỳ, em để quên vở ghi chép ở
chỗ tôi, tôi đang ở dưới tầng lầu của em đây, em xuống lấy đi.”
Nhất thời, Tạ Nhã Kỳ không nhớ ra được mình để quên vở ghi chép ở chỗ anh lúc nào, nhưng mà ngày thường cô cũng thường xuyên học cùng chỗ với anh, nhỡ có cầm nhầm cũng không ai biết được, hơn nữa giờ anh ấy đang ở dưới lầu rồi. Tạ Nhã Kỳ đi dép rồi chạy nhanh xuống dưới.
Chạy xuống tới nơi, cô thấy Lăng Nhược Uẩn đang đứng ở cửa kí túc xá
nữ cười với cô, lúc Lăng Nhược Uẩn mỉm cười thì cực kì trong sáng, ánh
mắt sáng vô tư. Tạ Nhã Kỳ theo bản năng nhìn về phía tay anh, có vở ghi
chép gì đâu. Anh thong thả cầm một bì bóng đưa sang, bên trong là dưa
mật, anh đi tới đặt vào trong tay cô, “Quả này ngọt lắm, ăn rất ngon.”
Nhã Kỳ khẽ run lên, cô cảm kích nhìn Lăng Nhược Uẩn. Môi anh cười
nhẹ, mái tóc còn hơi ướt chắc là mới tắm xong, trên người còn thoang
thoảng mùi thơm sữa tắm. Cô cúi thấp đầu, đang suy nghĩ không biết nói
thế nào thì nghe Lăng Nhược Uẩn từ tốn nói: “Chưa nghĩ xong thì chưa cần trả lời tôi.”
“Cảm ơn anh.” Nhã Kỳ thốt lên theo bản năng, cô cảm thấy trong lồng
ngực có chút gì buồn bực, thật ra cô đâu có đòi hỏi một người xách nước
nóng cho mình, cô chỉ cần một người biết quan tâm, nhớ tới cô là đủ.
Lăng Nhược Uẩn không hề nhắc đến chuyện lúc trưa, cũng không hề lấy lí
do đưa trái cây để giữ cô ở lại đi dạo quanh cùng mình.
Tạ Nhã Kỳ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh rời đi,
trong lòng lại bắt đầu phiền muộn. Khi lên tới phòng, Thi Mộng lập tức
ôm cánh tay Tạ Nhã Kỳ: “Cậu đúng là thiên thần của tớ, mua đúng quả tớ
thích ăn nhất!”
“Hả, không phải đâu, tớ không phải là thiên thần mua dưa của cậu.” Tạ Nhã Kỳ ngừng một lát rồi hỏi, “Cậu nói xem, người đưa bình nấu nước hay đưa dưa mật mới là thiên thần hả?”
“Ừ, quả này ngọt thật, ăn ngon quá.” Thi Mộng vừa ăn vừa cầm ấm nước ra, “Tớ đi đun nước đây.”
“…..”
Rạng sáng ngày hôm sau, Hà Thích gọi điện thoại cho Tạ Nhã Kỳ, “Dậy
chưa, đi ăn sáng”. Tạ Nhã Kỳ vừa mới tỉnh ngủ, tâm trạng không được tốt, giọng điệu cũng khó chịu, “Không rảnh, không muốn ăn.”
“Không được bỏ bữa sáng.” Hà Thích nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Em không muốn ăn sáng cùng với anh, giờ vẫn còn sớm em muốn ngủ.” Tạ Nhã Kỳ trực tiếp tắt điện thoai, ném di động qua một bên. Cô nghĩ có lẽ do mình mới dậy nên cảm thấy bực bội, tự nhiên lại vô duyên vô cớ nổi
giận với anh, nhưng bây giờ cô đang cảm thấy rất ngột ngạt, như có một
luồng khí hừng hực ở trong người.
Lúc này đây, cô cảm thấy căm ghét mối quan hệ giữa mình và anh, chỉ
cần anh lui về sau một bước nữa, cô sẽ từ bỏ, còn nếu anh chịu tiến lên
trước một bước cô sẽ đón nhận anh. Nhưng mà anh cứ đứng ở giữa mãi như
thế, không tiến cũng không lùi, làm cho trái tim cô rối loạn hết lần này sang lần khác.
Vốn cô nghĩ điện thoại sẽ vang lên lần nữa nhưng lại không có gì. Mà
cũng đúng thôi, Hà Thích vốn là thiếu gia điển hình, bị người khác tắt
điện thoại mà còn gọi lại thêm thì đâu còn là chính anh nữa chứ. Cô cầm
điện thoại nhìn thời gian trò chuyện, hai mươi giây, chỉ mới hai mươi
giây mà thôi. Mặc dù là do bản thân cô tắt trước.
Nhã Kỳ nhìn sang giường ngủ của Thi Mộng, mười lăm phút trước cậu ấy
đã xuống dưới lầu đi ăn sáng cùng bạn trai. Nhã Kỳ lắc lắc đầu, lấy chăn đập vào đầu mình: “Tức quá, Hà Thích anh là tên khốn.”
Mười phút sau, lúc Nhã Kỳ mơ màng ngủ thì lại nghe có tiếng người gõ
cửa. Cô oán giận mở mắt ra, mặc nguyên quần áo ngủ leo xuống giường, tức giận nói, Thi Mộng không phải bình thường cậu vẫn cầm chìa khóa theo
sao hả. Sau khi mở cửa ra cô sửng sốt nhìn thấy anh đang đứng trước cửa
phòng, miệng há hốc, cô trừng mắt nhìn anh: “Anh đi đi.”
“Sao em lại đối xử với người mang đồ ăn sáng tới cho mình thế nhỉ?”
Hà Thích hờ hững nói một câu, tay trái khẽ đưa lên, cầm túi đựng đồ ăn
sáng lắc lư trước mặt cô. Ánh mắt lướt qua phần ngực, khóe môi anh cong
lên ngả ngớn: “Em đi thay quần áo trước đi.”
Lúc này Tạ Nhã Kỳ mới cúi đầu nhìn xuống,
tóc tai lộn xộn, quần áo
thì xộc xệch, hơn nữa quần áo mùa hè lại khá mỏng, cô thình lình đỏ mặt: “Đúng là không biết xấu hổ, còn chạy tới kí túc xá nữ sinh…” Cô vội
vàng chạy vào thay quần áo, lúc đi ra ngoài nhìn thấy Hà Thích thì lại
hừ một tiếng: “Anh tới đây làm gì?”
“Anh nói rồi, tới đây đưa đồ ăn sáng cho em.” Hà Thích cầm bữa ăn sáng đặt lên bàn: “Em ăn đi.”
Tạ Nhã Kỳ cau mày không động đậy: “Tới địa ngục mà mua đồ ăn ý, em không ăn, không cần anh mua bữa sáng cho em”
“Làm sao vậy, tự dưng lại nổi giận thế này?” Mặt Hà Thích nhíu lại, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn cô.
“Em nhìn anh không vừa mắt.” Tạ Nhã Kỳ nhìn vẻ mặt tươi cười xấu xa của anh, đúng là rất muốn ăn đòn, nếu như có thể…
Bây giờ nhìn anh cô thấy vô cùng chướng mắt, chướng mắt đến nỗi cô
choáng váng cả đầu, tự dưng lại thấy lòng chua xót, cô nói, “Hà Thích em ghét anh, thật đấy, bây giờ em không muốn thấy anh đâu.” Cô để tay
trước ngực anh, vừa nói vừa đẩy anh ra ngoài, đóng sập cửa thật mạnh,
không muốn nhìn thêm vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì đó nữa.
Tạ Nhã Kỳ dựa lưng vào cánh cửa, nhăn mũi khó chịu. Cứ đẩy anh ra
ngoài như vậy thật ra cô cũng không đành lòng chút nào. Nhưng mà…anh
mang bữa sáng tới cho cô là có ý gì đây? Lấy lòng cô sao, mà đúng như vậy thì thế
nào, cô không muốn làm một gốc cây trong khóm hoa trong góc, chỉ khi anh nhớ tới mới tưới cho ít nước.
Tạ Nhã Kỳ đi vào phòng vệ sinh đánh răng, rửa mặt, bụng lại hơi đói
rồi, dựa trên nguyên tắc không lãng phí, hay là mình cứ ăn đồ mà anh mua cho đi. Sau khi ăn sáng xong, người cũng bình tĩnh hơn, cô từ từ đi tới cửa phòng ngủ, đã mười lăm phút trôi qua, nhưng mà cũng chỉ mới mười
lăm phút thôi mà. Nếu anh vẫn còn đứng đó….
Khi mở cửa ra, nhìn xung quanh làm gì còn thấy bóng dáng của Hà
Thích, cô cúi đầu nhìn bên cạnh chân mình, thẻ cơm anh để lại. Nhã Kỳ
cúi xuống cầm thẻ cơm lên, ánh mắt trống rỗng vô hồn, cô chớp mắt một
cái, một giọt nước mắt chảy xuôi theo gò má. Nhã Kỳ gọi điện về cho mẹ:
“Mẹ ơi, buổi trưa mẹ nấu thêm cơm nha, bây giờ con về nhà.’
“Được được, hôm nay chú con bắt được mấy con cua to, mới mang sang
đây đấy, bây giờ mẹ ra chợ mua thêm ít thức ăn về, con đi đường nhớ cẩn
thận nhé.”
“Vâng”. Nhã Kỳ gật gật đầu: “Con sửa soạn xong đồ rồi về ngay.”
Cô nghĩ, những lúc không vui thì vẫn còn nhà là nơi ấm áp. Cô nhanh
chóng cầm túi của mình, nhấc hành lí đi về. Thời tiết khá nóng bức, cô
đi từ phòng ra tới cổng trường người đã đầy mồ hôi, trong tay cầm khăn
giấy không ngừng lau mồ hôi trên mặt, sớm biết vậy cô đã cầm dù rồi. Đều tại Hà Thích, khiến cô quên dù mất.
Sau khi Nhã Kỳ đi tới cổng trường, không ngờ cô lại thấy chiếc xe của Hà Thích vẫn đậu lại ở đây. Nhìn qua thấy anh đang dựa vào xe nói
chuyện điện thoại với ai đó. Khi anh nhìn thấy cô, sắc mặt cũng thay đổi liên tục, ánh mắt đầy tức giận, anh lạnh lùng quay đầu đ xem như chẳng
thấy gì.
Tâm trạng của Nhã Kỳ càng trở nên sa sút, cô cũng làm như mình không
nhìn thấy anh, đi ngang qua anh bước lên xe buýt. Cô ngồi vào ghế phía
trước, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cắn cắn môi, thích Hà Thích là
chuyện tự làm khổ chính mình.
Xe buýt từ từ lăn bánh, cuối cùng cô vẫn không nhịn được nhìn anh lần cuối qua cửa sổ, cô nghĩ rồi sẽ có một ngày nào đó, mình sẽ quên được
anh thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com