Khi Tạ Nhã Kỳ về đến nhà, cửa nhà đã mở sẵn ra. Cô bước vào trong, thay dép bông mềm rồi từ từ đóng cửa lại.
Mẹ nghe thấy tiếng động thì hỏi vọng ra từ trong bếp, “Kỳ Kỳ, con về đấy à?”
“Vâng, con về rồi.” Tạ Nhã Kỳ đáp lại, hít hít mũi, không biết hôm
nay mẹ cô nấu món gì, thơm quá. Cô mới đi được mấy bước, đột nhiên chạm
phải một đôi mắt đen láy sáng rực, cô trợn mắt có phần không thể tin
nổi, mới vừa rồi người này còn xem cô như là người qua đường, bây giờ đã lù lù xuất hiện ngay trong nhà của cô.
Anh đang ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, tay cầm một tờ báo rồi nhìn
cô, trên mặt không biểu lộ chút gì, sau đó anh tiếp tục cúi đầu chúi mũi vào tờ báo.
Vốn Nhã Kỳ định hỏi sao anh lại ở đây nhưng nhìn thấy thái độ khó
chịu của anh ấy lại thôi. Đúng lúc đó, mẹ từ trong bếp đi ra, “Hôm nay
Hà Thích ăn cơm ở nhà mình, em trai con không có nhà, con ngồi tiếp cậu
ấy đi.”
Nhã Kỳ ngập ngừng nhưng cũng không nói gì, cô xách hành lý xoay người quay về phòng. Hà Thích đúng là quái thú, một con quái thú cứng đầu
cứng cổ… Bây giờ vẫn chưa đến giờ cơm, đi ra thì lại thấy lúng túng, cho nên cô mở máy tính lên, kiểm tra số liệu tình hình chứng khoán ngày hôm nay.
Vừa mới đăng nhập QQ, khung chat đã nhảy ra một đống tin nhắn của Nhã Tĩnh: “Alo?”
“Nhã Kỳ?”
“Chị có đó không?”
“Chị với Hà Thích cãi nhau chuyện gì vậy?”
“Online thì trả lời em.”
“Đây…” Nhã Kỳ vừa nhắn lại, Tạ Nhã Tĩnh đã vội vã hỏi ngay.
Nhã Tĩnh: Có phải hôm nay chị đến ‘ngày’ nên tâm trạng không tốt không?
Nhã Kỳ: Xuống địa ngục đi, chị gặp Hà Thích nên tâm trạng không vui thôi.
Nhã Tĩnh: Cậu ấy làm gì chị?
Nhã Kỳ: Ý em là sao?
Nhã Tĩnh : Người em đã dắt tới nhà cho chị rồi, quyến rũ thế nào thì tùy chị đấy.
Nhã Kỳ : Biến!
Nhã Tĩnh : Em ra ngoài kiếm cái gì ăn đây, nhớ món canh cua của mẹ quá!
Nhã Kỳ :….
Nhã Kỳ nghịch máy tính một lúc cũng cảm thấy hơi hơi chán, cô bèn
đứng dậy lấy một quyển sách trên giá ra để đọc. Lúc nãy cô chỉ lo nổi
nóng, bây giờ bình tĩnh lại bắt đầu nghĩ lại, rốt cuộc tại sao Hà Thích
lại vô duyên vô cớ nổi giận với cô, rồi giờ lại chạy đến nhà cô thế nhỉ?
“Kỳ Kỳ, ăn cơm thôi”. Mẹ cô đi tới gõ cửa.
“Vâng.” Nhã Kỳ đặt quyển sách xuống, đi rửa tay rồi ngồi vào bàn, Hà
Thích cũng kéo ghế ngồi xuống đối diện cô. Nhã Kỳ vừa ngẩng đầu lên đã
thấy anh, hình như Hà Thích cũng đang nhìn lại cô, nhưng có lẽ cũng
không hẳn là thế. Cho nên cô cũng không biết có phải cô với anh đang bốn mắt nhìn nhau hay không nữa, chỉ có điều vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như
vậy, tựa như chuyện gì cũng chưa hề xảy ra.
Mẹ ngồi bên cạnh nói mấy câu khách sáo gì đó, Nhã Kỳ mặc kệ không
nghe được câu nào, chỉ cúi đầu và cơm ăn lấy ăn để. Ăn được nửa bát, cô
múc một ít canh cua chan vào cơm, thơm quá.
Bỗng nhiên, lòng bàn chân ngưa ngứa, có một cái chân khác đang đụng
vào chân cô, cọ cọ. Hành động đó diễn ra rất nhanh, dọa cô giật nảy cả
người, hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn Hà Thích, một tay anh cầm bát, bề mặt lớp men sứ sáng bóng làm nổi bật ngón tay thon dài trắng nõn của anh,
bàn tay anh rất đẹp, tay phải đang cầm đũa gắp cải xào cho vào miệng,
đôi môi anh dính dầu đỏ hồng bong bóng, khóe môi đó như cười như không,
vẫn là vẻ hững hờ của ngày thường, nhưng trong mắt anh lại không hề có
cô.
Mặt cô bất giác nóng bừng, đỏ ửng. Sợ bị mẹ phát hiện ra, cô vội buông đũa xuống rời bàn.
“Kỳ Kỳ, vẫn chưa ăn xong cơ mà.” Mẹ gọi cô lại.
“Điện thoại con hết pin rồi, con phải đi sạc một chút.” Cô viện một
cái cớ rồi vội vàng chạy về phòng mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại mới dám
thở hắt ra một hơi, tim đập loạn xạ cả lên, anh đang làm gì vậy, khiêu
khích sao?!
Nhã Kỳ cũng không biết mình ngồi ở trong phòng suốt bao lâu, lúc đi
ra mẹ cô đã ăn cơm xong rồi, hình như Hà Thích đã sang đến bát thứ hai.
Cô lại ngồi xuống đối diện Hà Thích tiếp tục ăn cơm, không dám ngẩng đầu lên nữa. Yên lặng ăn cơm xong, Nhã Kỳ lặng lẽ đi ra ngoài, cùng lúc đó, Hà Thích cũng đứng dậy, lúc cô đi qua người anh, anh kéo lấy tay cô,
ngón tay cái khẽ lướt qua lòng bàn tay ấm áp.
Nhã Kỳ rùng mình, mặt lại đỏ ửng cả lên. Lần này mẹ không ở ở
đây,
Nhã Kỳ cũng không kiêng nể gì nữa, quay lại đạp cho anh một cái. Hà
Thích thoải mái nở nụ cười, đưa tay nhéo má cô, nhỏ giọng hỏi, “Giận rồi à?”
Nhã Kỳ bị trêu tức đến xù lông, đang định xoay người bỏ đi thì Hà
Thích đã kéo cổ áo giữ cô lại, gọi to vào phòng bếp, “Dì ơi, cháu muốn
đi mua một món quà, dì để Nhã Kỳ đi chọn với cháu nhé, con gái có mắt
thẩm mỹ hơn.”
Nhã Kỳ sững sờ, lắc đầu phản đối, “Em không muốn đi.”
Mẹ bảo, “Con ra ngoài chơi một lúc Nhã Kỳ, cả ngày ngồi ở nhà cũng chỉ biết nghịch máy tính thôi, đi mau đi”.
Nhã Kỳ còn chưa biết trả lời thế nào, Hà Thích đã kéo cô ra ngoài.
Vốn Nhã Kỳ còn đang rất tức giận, vì ở nhà nên mới phải kiềm chế, bây
giờ ra ngoài rồi, rốt cuộc cô không nhịn được nữa, giơ tay đấm Hà Thích
một cái, Hà Thích dễ dàng tránh được, không những thế anh còn túm chặt
lấy tay cô, tiếp tục tránh thêm một cú đá nữa, “Em đi giày cao gót thì
đừng có đá anh. Còn nữa, em đang mặc váy đấy, đừng lộn xộn…”
“Anh có thể đừng vô liêm sỉ như vậy nữa được không?” Cho tới bây giờ
mặt Nhã Kỳ vẫn đỏ, chỉ có điều là bởi vì tức giận quá mà thôi.
Hà Thích thấy dáng vẻ này của cô cũng bật cười, xoa đầu cô thật nhà, “Lúc hung hăng trông cũng rất đáng yêu.”
“ ……..”
Hà Thích lôi cô xuống dưới lầu, thật lòng Nhã Kỳ chẳng muốn đi, cô
bám chặt lấy cánh cửa nhà mình, “Em không muốn nói chuyện với anh nữa,
không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn đi ra ngoài với anh.”
“Anh biết.” Giọng Hà Thích thản nhiên, anh mạnh mẽ tách từng ngón tay của cô ra khỏi cánh cửa, trầm giọng nói, “Anh có chuyện muốn nói rõ với em.”
Hô hấp của Nhã Kỳ hơi ngưng lại, nhìn thấy vẻ điềm tĩnh hiếm có trong đôi mắt đẹp đẽ của anh, vẻ mặt cũng không còn cợt nhả như trước nữa mà
trở nên nghiêm túc, nhất thời cô chẳng biết nói gì. Im lặng đi theo sau
anh lên xe, cô cũng không biết Hà Thích muốn lái xe đi đâu, dọc đường đi cũng không nói câu nào, mãi đến lúc xe dừng lại ở một nơi vắng vẻ.
“Không phải anh nói muốn đi mua quà sao?”
Hà Thích nhìn cô với ánh mắt như gặp một kẻ ngốc, “Nhà anh nhiều quà lắm, lúc nào sẽ chia bớt cho em một nửa.”
“ ….”
“Vì sao lúc đấy em lại giận, bởi vì tuyệt vọng à? Hay là lúc tức giận em vẫn thích nghĩ một đằng nói một nẻo thế à?”
“Còn anh thì sao?”
“Em chờ anh nghỉ hè quay lại nhé, được không?”
Nhã Kỳ nghe xong câu nói đó thì không sao giải thích được, cô khẽ hỏi, “Chờ anh làm gì?”
“Tất nhiên là chờ anh…” Mặt Hà Thích tự nhiên lại đỏ lên mấy phần, “Về đi chơi với em.”
“Hả, chơi với anh có gì vui đâu chứ…”
“Chẳng lẽ đi chơi với tên Lăng Nhược Uẩn kia thì vui vẻ lắm à?”
Nhã Kỳ nghe vậy thì hiểu ra đôi chút, cô chớp chớp mắt nhìn Hà Thích, “Anh khó chịu cái gì chứ?”
“Khó chịu khi em ở bên cạnh người khác.”
Xúc động trào dâng trong lòng, sau đó lan ra khắp toàn thân. Nhã Kỳ
không tin nổi nhìn hắn, Hà Thích gượng gạo nói tiếp, “Vốn anh còn nghĩ
có lẽ mình không thể dễ dàng thích ai đó như vậy, nhưng lúc nhìn thấy em muốn bỏ chạy, anh lại thấy không cam tâm chút nào, cho nên anh mong em
có thể cho anh thêm một chút thời gian để anh nghĩ lại cho rõ ràng.”
“Em cũng thấy mình nên suy nghĩ lại.” Nhã Kỳ nhíu mày, “Trong ấn
tượng của em, từ trước đến nay anh… đều rất xa vời, không thể nào chạm
tới… Nhưng với bản tính xấu xa này của anh, em nghĩ em cũng nên nghĩ
lại, quan sát thêm chút nữa… Em không thích lưu manh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com