Nhã Kỳ và Hà Thích không làm chuyện gì xấu, chỉ có điều quả thật cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, Nhã Tĩnh nghiêm mặt cau có trả tiền thay
họ, sau đó đưa hai người quay trở lại khách sạn. Chẳng biết cậu mượn
được ở đâu một chiếc xe second-hand tồi tàn, phủ đầy bụi. Tuy Nhã Kỳ đã
có giấy phép lái xe, nhưng vì bình thường ít lái nên định nhường cho Hà
Thích. Nhưng đại gia Hà Thích đây không phải xe xịn thì không lái, lại
còn tỏ vẻ mình không khỏe, không có hứng, sau đó ngồi phịch xuống ghế
sau.
Nhã Tĩnh cực kỳ khó chịu, chở hai người bọn họ trở về, vừa
lái xe vừa lên tiếng dạy bảo, “Bảo hai ngươi đừng có ở lì trong khách
sạn, thế mà hai người lại chạy đến nơi này? Hà Thích con mẹ nó, tôi điện thoại cho cậu thì cậu không nghe, cậu có còn nhân tính không vậy, Nhã
Kỳ chỉ vừa mới trưởng thành thôi.”
Hà Thích không thèm nói chuyện, mặc kệ cậu, cứ thế nằm thẳng đơ trên ghế. Nhã Tĩnh lại quay ra giáo
huấn Nhã Kỳ, “Nói cho chị biết cậu ta không phải người tốt lành gì đâu,
người tốt sẽ chẳng bao giờ mang chị đến nơi này. Có phải cậu ta có ý đồ
xấu với chị đúng không, đáng nhẽ chị nên đá mạnh thêm chút nữa, phế luôn cậu ta cũng được.”
“Chị…” Nhã Kỳ cúi đầu nói không ra lời, ngược
lại Hà Thích chậm rãi ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy cổ Nhã Kỳ đang ngồi
kế bên ghế lái, nói khẽ, “Nhã Kỳ, anh có đối tốt với em không?”
“…”
“Nói với Nhã Tĩnh là em tự nguyện đi.”
“Em không hề.” Nhã Kỳ nói.
“Tự nguyện, tự nguyện cái quỷ.” Nhã Tĩnh hừ lạnh một tiếng, “Nhã Kỳ cái gì
cũng không biết, sao có thể tự nguyện đi được, còn không phải do cậu
lừa chị ấy tới.”
Lần này Nhã Kỳ cảm thấy rất áy náy với Nhã Tĩnh
vì đã khiến cậu lo lắng, cô cũng thấy áy náy cả với Hà Thích nữa, do đạp anh một cú lúc nãy, lúc bật đèn lên, thấy sắc mặt anh rõ ràng tái nhợt
hẳn. Do vậy cô quyết định không lên tiếng, bắt đầu giả chết.
“Vì
đi tìm hai người mà ngay đến cơm tối tôi cũng còn chưa ăn đây này, may
mà bác gái bán đồ ăn sáng nay nói hai người chạy đến làng du lịch rồi,
cái nơi rách nát đấy… Thế nào lại tìm đến cái nơi rách nát đấy! Thật con mẹ nó…”
“Chúng tôi đi hẹn hò, liên quan quái gì tới cậu, ăn phải
thuốc nổ rồi à?” Hà Thích rất muốn trở về, nhưng cái cậu Nhã Tĩnh này
cứ y như lão thái bà, phàn nàn không ngừng làm anh vô cùng bực bội, lại
bởi vì chỗ nào đó không thoải mái, thành ra tính tình cũng không tốt,
giống như cố ý hôn lên tai Nhã Kỳ một cái, còn không ngừng cọ cọ, đầu
ngón tay thon dài vân vê lỗ tai cô trêu đùa.
Trong khoảng thời
gian ngắn, cả ba người đều không nói gì. Bất ngờ, Nhã Tĩnh giẫm mạnhchân ga, chiếc xe lao nhanh như tên bắn, về sau cậu mới từ từ giảm dần tốc
độ, chân thành nói, “Nói thật, tôi không tin tưởng cậu lắm. Cậu quá nóng nảy, còn hay thích biến mình thành trung tâm, nếu bây giờ hai người các ngươi cứ ở bên nhau với cái kiểu không rõ ràng như này, sớm muộn cũng
sẽ xảy ra chuyện.”
“Chỉ cần Nhã Kỳ đồng ý là được, mình yêu cô ấy, chứ đâu phải cậu, Nhã Kỳ đã trưởng thành rồi, cô ấy có lựa chọn riêng
của chính mình.” Hà Thích hơi ảo não, nhíu mày hăm dọa.
“Nhã Kỳ ít trải đời, cái gì cũng đều không hiểu, mặc dù khả năng ở phương diện nào đó thì cực kỳ thông minh, nhưng về mặt đời sống tình cảm, chị ấy lại
rất mơ hồ, nếu tôi không bảo vệ chị ấy, ai sẽ bảo vệ đây? Người một nhà
vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội nhau, còn người ngoài thì chưa chắc.
Tôi không phản đối chuyện hai người, nhưng Hà Thích, tôi hi vọng có thể
thấy cậu trưởng thành hơn. Gần đây dung túng cho hai người chỉ vì biết
rõ Nhã Kỳ thích cậu, muốn cho chị ấy vui, chỉ thế thôi, mong cậu đừng
lợi dụng điều đó mà thích làm gì thì làm.” Thanh âm Nhã Tĩnh trầm ổn
mạnh mẽ, Nhã Kỳ nghe mà ngơ ngẩn, ở cạnh nhau từ nhỏ đến lớn, toàn là cô bắt nạt Nhã Tĩnh, cướp đồ ăn, đoạt đồ chơi của nó, gần như quên mất Nhã Tĩnh vậy mà đã chín chắn nhanh hơn cô rất nhiều.
“Nhã Tĩnh, chị cũng đói bụng quá, lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi.”
“Coi như chị còn có chút lương tâm.” Nhã Tĩnh nhìn chị mình, nói chậm rãi,
“Nhã Kỳ, đời người chỉ có một lần, không thể quay lại, em không nói là
không được phép buông thả, nhưng việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng
trước, đừng để sau này chính mình phải hối hận.”
Lời Nhã Tĩnh
khiến cho tâm tình Nhã Kỳ vốn đã nhẹ nhõm bỗng nhiên trở nên nặng nề, cô trầm mặc không nói, tựa như đang suy nghĩ nghiêm túc những lời này, Hà
Thích thì xoa trán, lưng dựa ra sau, thoáng đăm chiêu.
Lúc đoàn
người trở về đã là hơn mười hai giờ đêm, Nhã Tĩnh trả lại xe cho người
ta, sau đó dẫn Nhã Kỳ cùng Hà Thích đi ăn. Buổi tối trước khi ngủ, Nhã
Tĩnh nói, “Sau khi cuộc thi ngày mai kết thúc, chúng ta sẽ trở về luôn
ngay trong đêm, em đã mua vé xong rồi.”
“Ừ.” Nhã Kỳ nhẹ gật đầu,
cảm thấy có lỗi vì đã làm phiền thời gian tập luyện của Nhã Tĩnh, “Em đi ngủ sớm chút đi, ngày mai mọi người phải cố gắng lên!”
Nhã Kỳ về
phòng nằm, ngủ thẳng tới tận giữa trưa ngày hôm sau, vừa rời khỏi giường Nhã Tĩnh gọi điện thoại tới bảo cô xuống lầu, đưa cô tới địa điểm thi
đấu. Lúc Nhã Kỳ ra cửa đúng lúc gặp được Hà Thích cũng đang ra ngoài,
gặp cô anh mỉm cười, loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như kể từ giây phút đó, Hà Thích bắt đầu trở nên nghiêm túc, đến cả nụ cười cũng vậy.
“Hà Thích, chỗ đó… của anh… tốt hơn rồi chứ?”
Hà Thích nhíu mày, “Nếu nó không được nữa thì cả đời này em sẽ phải chịu “cái ấy” lạnh như băng thôi.”
“…” Có phải cô đang mơ, hay là nghe nhầm, cô không nghe thấy cái gì hết á.
Hai người đi theo Nhã Tĩnh tới nơi bọn họ diễn, hơi xa, sân khấu được dựng
trong một trường cao đẳng, âm thanh ánh sáng đã được bố trí tốt từ
trước. Lúc này là buổi chiều, họ cần tập luyện trước, Nhã Kỳ vừa mới
ngồi xuống ghế khán giả, đã phát hiện ban nhạc của Nhã Tĩnh lên sân khấu rồi. Nhã Tĩnh và Chu Thăng Thăng đã thay đồ diễn, phong cách vô cùng
khác biệt, trên tay đeo rất nhiều đồ trang sức cầu kỳ, so với ngày
thường khác biệt một trời một vực, âm nhạc quen thuộc vang lên, Nhã Kỳ
bỗng cảm thấy bọn họ cách cô rất xa, cô chưa từng nhìn thấy một Nhã Tĩnh như vậy, còn cả Chu Thăng Thăng nữa.
Chu Thăng Thăng chơi Bass,
cũng là người hát chính của ban nhạc, giọng hát của cậu ta phải nói là…
rất hoàn mỹ. Bình thường cậu ít khi mở miệng nói chuyện, nếu nói cũng
thường hay xấu hổ, có lẽ cậu ta sinh ra chính là thuộc về sân khấu này, thay một bộ quần áo, đổi một kiểu tóc, làm cô gần như không thể nhận ra cậu ta, lúc đứng trên sân khấu, mặt cậu ta không biểu cảm, thậm chí còn có chút lạnh lùng, thế nhưng loại khí
chất này lại có thể khiến cho
nhiều người trở nên mê mẩn, giọng cậu mang theo từ tính, mang theo mười
phần sức bật, lúc cất lên câu hát đầu tiên, tất cả nữ sinh có mặt dưới khán đài đều gào thét.
Nhã Kỳ không cách nào miêu tả được tâm
tình bản thân giờ phút này, chỉ thấy có cảm giác rất muốn hò hét, và
đúng là cô đã reo hò thật, âm thanh lẫn vào tiếng thét chói tai của các
nữ sinh khác, cảm thấy vô cùng vui vẻ. Ban nhạc phối hợp với nhau vô
cùng hoàn hảo tự nhiên, hào quang bắn ra bốn phía.
“Em đang nhìn
chằm chằm ai vậy?” Giọng nói của Hà Thích mơ hồ không rõ ràng, do khoảng cách quá gần, hơi thở của anh phun lên tai cô, Nhã Kỳ hơi ngừng lại,
sau đó lập tức buông lỏng tâm tư, “Chu Thăng Thăng, anh ta khiến em có
cảm giác rất rung động.”
“Quả thật cậu ta rất nổi bật.” Hà Thích hơi nhếch mép cười.
“Bây giờ không có ai để ý anh, cho nên cảm thấy khó chịu có phải không?”
“Nhã Tĩnh rất ít khi xuất hiện, chỉ đứng ở trong góc, anh dám đánh cược,
trong toàn hội trường này, có đến phân nửa ánh mắt nữ sinh đặt trên
người cậu ta, giọng Nhã Tĩnh hơi thấp, lúc hát phần điệp khúc rất hoàn
hảo.”
“Em đang nói anh, sao lại kéo Nhã Tĩnh vào làm gì?”
“Có em nhìn anh là đủ rồi.” Hà Thích cười cười, “Nếu anh thu hút quá nhiều ánh mắt thì phải làm sao, liệu em có ghen không?”
“Em không nói với anh nữa.” Nhã Kỳ hứ một tiếng, hiện tại Hà Thích đã thay
đổi phong cách, tuy nhiên phong cách này lại khiến cô cảm thấy rất muốn rút gân.
“Nhã Kỳ, anh rất nghiêm túc.” Lời nói của Hà Thích bị
tiếng vỗ tay của mọi người át mất, đến khi bài hát kết thúc, tiếng thét
chói tai vang lên liên tiếp, Nhã Kỳ tin chắc đêm nay nhất định sẽ hẳn là một đêm huyên náo đến mất ngủ đây.
Sau đó Nhã Kỳ cùng Hà Thích
giải quyết bữa tối tại một quán gần trường cao đẳng, Nhã Kỳ còn mua một
bó hoa lớn, định đến lúc đó tặng hoa. Bảy giờ tối, MC bắt đầu giới thiệu chương trình, Nhã Kỳ rất ít có dịp được xem những cuộc thi lớn như thế
này, cả người đều thấy hưng phấn, lại thêm tiếng nhạc lớn phát ra từ
khán đài, ánh đèn chiếu sáng đẹp mắt, khiến cả người cô đều thấy choáng
váng. Hôm nay có rất nhiều ban nhạc xuất sắc biểu diễn, cũng có nhiều
ban nhạc hát những ca khúc do chính họ tự sáng tác, nghe rất đã tai. Ban nhạc của Nhã Tĩnh được xếp gần cuối, lúc bọn họ ra biểu diễn chính thức còn thể hiện hoàn hảo hơn cả lần tập luyện vừa rồi, cả ban nhạc đều lộ
ra bộ mặt vô cùng say mê, khiến toàn trường không tự chủ được bị họ hấp
dẫn.
Nhã Kỳ cùng những nữ sinh khác đồng thời hò hét dưới khán
đài, vang lên nhiều tiếng thét chói tai, Hà Thích nhìn cô hưng phấn.
Bỗng cô đột nhiên kích động, ôm bó hoa xông lên sân khấu, Hà Thích không ngăn kịp, Nhã Kỳ đã nhanh chóng nhét bó hoa vào ngực Nhã Tĩnh, cậu cười vô cùng vui vẻ tiếp nhận bó hoa Nhã Kỳ đưa, sau đó trả lại cô một cái
ôm chặt, vào lúc Nhã Kỳ cảm thấy thỏa mãn định xuống sân khấu, Chu Thăng Thăng cùng lúc giang hai tay đeo găng tay đen ôm cả người cô vào trong
ngực, từ trong miệng thốt ra một câu hát trầm thấp I love you~, tình
cảnh dưới khán cũng vì vậy có chút không khống chế nổi, mọi người đều
hét ầm cả lên, Nhã Kỳ đỏ mặt, giãy giụa thoát khỏi ngực cậu, sau đó vội
vàng chạy nhanh xuống dưới đài.
Lúc xuống tới nơi, cô nhận được
rất nhiều ánh mắt hâm mộ của đám nữ sinh, vô thức liếc qua Hà Thích,
thấy anh cũng không tỏ thái độ gì, chỉ có đôi môi xinh đẹp mím chặt,
nhìn thẳng lên phía trên sân khấu, cho đến khi bài hát kết thúc, Hà
Thích nắm lấy tay Nhã Kỳ dắt đi, “Chúng ta trở về trước chuẩn bị hành
lý.”
“Nhưng còn…”
“Phần sau chẳng còn gì hay để xem đâu.”
Hà Thích cười nhạt, bắt ép lôi cô đi, không hề cho cô bất cứ lý do ở lại.
Hai người cùng thu dọn hành lý, Hà Thích nhanh nhẹn hơn Nhã Kỳ nhiều, rất
nhanh đã sắp xếp xong hành lý của bốn người, sau đó cùng Nhã Kỳ bắt xe
đến đợi tàu. Anh còn mua thêm ít đồ ăn vặt cùng một chai nước khoáng đưa cho Nhã Kỳ cầm, “12h tàu đến, đoán chừng có lẽ khoảng sáu giờ ngày mai
chúng ta sẽ về tới nơi.”
Nhã Kỳ ngồi yên trong chốc lát, thấy Hà
Thích lại chạy đi, lúc trở lại còn mang theo một cái bọc nhỏ, đến lúc
lên tàu mới biết hóa ra là một chiếc chăn lông, Hà Thích cầm chăn đắp
lên người cả hai, sau đó cô nghe thấy anh càu nhàu, “Đáng nhẽ không nên
đi gấp như vậy, đến cả vé giường nằm cũng không mua được.”
Nhã Kỳ
kéo chăn lông đắp kín người, cười an ủi, “Được rồi mà…, dù sao cũng chỉ
mất có mấy tiếng đi tàu, sẽ rất nhanh trôi qua thôi. Nếu không anh dựa
vào em mà ngủ.”
Hà Thích trừng mắt liếc cô, “Dựa vào em, đừng có
không biết lượng sức,” sau đó anh giang rộng hai tay, “Nào tới đây, tự
tìm một tư thế thoải mái nằm xuống đi.”
Nhã Kỳ hơi xấu hổ dựa vào
người anh, Hà Thích ôm cô sát trước ngực, “Ngày mai sau khi trở về, anh
sẽ bắt đầu huấn luyện trong quân đội, đây là ý muốn của ông nội anh,
cũng là ý muốn của anh, anh muốn rèn luyện chính mình một lần nữa để trở nên thành thục hơn.”
“… Ừ.” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, dường như có chút không nỡ.
“Chắc cũng chỉ mất hơn một tháng thôi, phải đi phơi nắng làm đen đi chút.”
“… A….”
“Anh không muốn giống như cái tên Chu Thăng Thăng mặt trắng kia, xấu lắm.”
“Hà Thích, anh lại trẻ con rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com