Tối hôm trở về từ thành phố F, Nhã Kỳ nằm trong ngực Hà Thích, hai
cánh tay anh ôm chặt lấy cô, cho dù đây chỉ là giấc mơ, cô vẫn thấy tim
mình đập thình thịch. Sau khi xe lửa đến trạm dừng, Nhã Tĩnh kéo Nhã Kỳ
dậy, vẻ mặt không vui nhìn cô, “Tối hôm qua bọn em được giải, chị không
có chút cảm xúc gì à? Em biết ngay chị chỉ biết cùng cậu ta anh anh em
em mà, hừ!”
“A…” Nhã Kỳ ngại ngùng gãi gãi đầu, ngáp một cái, mơ
hồ đáp, “Mệt mỏi quá nên chị quên mất… Ha ha, không phải giải thưởng đã thuộc về các em rồi sao, chúc mừng, chúc mừng nhé.”
Nhã Tĩnh vẫn
nhìn cô đầy giận dỗi, Chu Thăng Thăng đứng bên cạnh chỉ nhìn Nhã Kỳ khẽ
cười mà không nói lời nào. Nhã Tĩnh híp mắt lại, đá Hà Thích một cái,
“Tôi nói này, sao cậu không mua thêm mấy cái chăn, chúng tôi chết rét cả rồi.” Hà Thích vẫn còn mơ màng, nhíu nhíu mày, thờ ơ nhìn cậu, “Cậu có
là gì của tôi đâu, tôi lo cho cậu làm gì?”
“Hà Thích, cậu buông
chị ấy ra ngay.” Nhã Tĩnh tức giận nhìn anh, rồi nhìn Nhã Kỳ khuyên
giải, “Nhã Kỳ, loại đàn ông như thế này không thể được, cậu ta bắt nạt
em trai chị đấy.”
Nhã Kỳ cười hì hì, “Không phải em nhận làm anh trai sao?”
“Sao chị lại hư quá vậy, cẩn thận chị em gả chị cho người khác đấy?” Nhã
Tĩnh nhìn cô đầy khinh bỉ, vỗ đầu cô rồi cầm hành lí giúp cô, “Đi đi đi, về nhà để mẹ dạy bảo chị.”
Sau khi trở về, Hà Thích đi đến doanh
trại quân đội bắt đầu khóa huấn luyện, Nhã Kỳ cũng chẳng thể mỗi ngày
đều buồn rầu ở nhà nên cô cùng cả nhà đi du lịch. Sau khi đi du lịch
xong lại đăng kí một lớp học yoga, làm kì nghỉ hè của mình thêm phong
phú.
Trong thời gian đó, Chu Thăng Thăng cũng đến mấy lần, trước
kia, cậu ta tạo cho cô cảm giác như một cậu con trai ngây ngô, hay xấu
hổ, nhưng từ khi thấy ánh hào quang của cậu bắn ra bốn phía trên sân
khấu, cảm giác cũng không còn giống như trước. Nhã Kỳ bắt đầu trốn tránh cậu, mà Chu Thăng Thăng cũng không để bụng, dường như vẫn cho cô không
gian tự do để cô trưởng thành hơn.
Mỗi ngày Nhã Kỳ đều kiếm việc
cho mình, chỉ có như vậy cô mới không có thời gian để nghĩ tới người nào đó. Có lẽ nỗi nhớ nhung đã vơi đi, nhưng bất an trong cô lại tăng dần,
cái loại cảm giác này quay đi quay lại nhiều lần khiến cô cảm thấy thật
phiền muộn, cứ tiến được một bước thì lại lùi một bước, rồi sau đó lại
hoài nghi, lưỡng lự, đến cuối cùng vẫn dậm chân một chỗ. Trước ngày khai giảng, cô và Hà Thích vẫn không liên lạc với nhau, xa nhau lâu làm cô
cảm thấy rất lo lắng. Khi Nhã Tĩnh chơi game, cô ở bên cạnh quấy rầy, vẻ mặt rất mất tự nhiên hỏi hết chuyện này chuyện kia.
“Hừ, lại nói
nhảm rồi, chị hy vọng em nhắc đến Hà Thích chứ gì, hai người lại làm sao vậy?” Nhã Tĩnh đang mải chơi game, câu được câu không nói chuyện với
cô, “Chị không cần hỏi dò em, gần đây Hà Thích không liên lạc với em,
không có một chút tin tức nào của cậu ta.”
“Chị đâu có hỏi về anh ấy…. Chắc anh ấy vẫn đang huấn luyện trong doanh trại… Chị chỉ muốn hỏi sau này chị nên như thế nào đây?”
“Thật ra em cảm thấy Chu Thăng Thăng chững chạc hơn … Con người cậu ta cũng tốt, mỗi tội ngoại hình hơi kém chút xíu…”
“Em đừng có nói đến Chu Thăng Thăng với chị, ngày trước chưa biết tính tình cậu ta như thế nào, nhưng bây giờ chị lại có cảm giác như mọi chuyện từ trước đến nay đều nằm trong bàn tay của cậu ta, ôi sợ quá.” Ngày
trước, ở đâu có Chu Thăng Thăng, cô đều cảm thấy cậu ta như người vô
hình, nhưng hôm nay mới biết, chỉ có cao thủ mới dễ dàng che giấu năng
lực của mình như vậy.
“Ha ha, chị nói đúng rồi, năng lực của cậu ta rất mạnh, chị mà ở bên Chu Thăng Thăng thì đời này đừng mong thay đổi.”
“Cái gì?”
“Nếu chị lựa chọn Chu Thăng Thăng, nhất định chị sẽ hạnh phúc, nhưng lại
chẳng vui vẻ gì, cậu ta sẽ không để chị mặc váy, cũng không để chị tiếp
xúc với những thằng con trai khác.”
Không hiểu sao, sắc mặt Nhã Kỳ từ từ đỏ lên… Hình như cũng có người nào đó không cho cô mặc áo ba lỗ, sau đó lại trêu chọc cô…
“Này, ê, chị không sao đấy chứ, lại nghĩ đến ai đấy?” Có lẽ những cặp sinh
đôi thường có thần giao cách cảm, rõ ràng Nhã Tĩnh không nhìn cô, vậy mà như đọc được suy nghĩ của cô.
“Nhã Tĩnh, sao em không phải con
gái nhỉ, như thế em có thể thành đôi với Chu Thăng Thăng rồi.” Nhã Kỳ
che khuôn mặt đang nóng lên của mình, cười híp mắt nói, “Bây giờ không
phải đang thịnh hành việc yêu đương như vậy sao?”
Nhã Tĩnh lùi lại, đạp Nhã Kỳ một cái, buồn bực nói, “Có người nào làm chị như chị không?”
Nhã Kỳ cảm thấy mình không thể nhịn được nỗi nhớ anh, dần dần cô để mặc cho mình thỏa sức nghĩ về anh, mỗi ngày cô đều mong tới khai giảng, dường
như chỉ cần đi học cô lại có thể gặp được anh. Một tuần sau ngày khai
giảng, cuối cùng cô cũng nghe được tin tức của Hà Thích, nhưng lại là
tin từ người bạn ngồi cùng bàn hồi trung học. Hai người nói chuyện phiếm trên QQ, cô ấy vô tình kể về chuyện ở trường. Hà Thích là nhân vật nổi
tiếng nên cũng được nhắc đến, nghe nói gần đây anh bị hoa khôi khoa
tiếng Trung theo đuổi, sau lễ khai giảng họ luôn đi cùng với nhau.
Cô ấy nói, “Hà Thích cũng có ngày hôm nay.”
Nhã Kỳ không dám tin vào mấy dòng chữ này, cô đọc đi đọc lại nhiều lần, chỉ đơn giản mấy chữ nhưng thật khó để hiểu nổi, cô hốt hoảng, bàn tay đặt
lên bàn phím run run, cô tỏ ra kinh ngạc, “Đúng là có phúc quá!”
“Đương nhiên là có phúc rồi, đàn ông như vậy chỉ cần ngoắc tay cũng có đầy
người theo. Ngay cả hoa khôi của trường cũng nhìn trúng, tất nhiên có
thêm nhiều nữ sinh khao khát. Cậu ta nổi tiếng đẹp trai nhất trường tớ
đấy.”
“Ghen tị quá đi!” Nhã Kỳ thật sự ghen tị với nữ sinh trường
đó, gần quan được hưởng lộc, nhưng cũng đều tại Hà Thích, không phải tại anh thì làm sao cô lại học trường này, chỉ nghĩ đến đã thấy tức rồi.
“Haha, ghen tị cũng vô dụng thôi, tại trường chúng tớ nhiều mỹ nữ quá, tớ nói
với cậu, cô nàng hoa khôi này bạo lắm, hai ngày trước, ở dưới ký túc xá
của Hà Thích thắp vô số nến để tỏ tình, nữ sinh mà dùng cách đó theo
đuổi nam sinh thì có nam sinh nào không cảm động, chuyện này tạo thành
sự kiện chấn động trường tớ đấy!”
Nhã Kỳ không muốn trả lời, cô
cảm thấy giống như sụp đổ. Nam theo đuổi nữ cách cả dãy núi, nữ
theo
đuổi nam cách màn vải thưa. Cô bỏ ra rất nhiều công sức theo đuổi Hà
Thích, cũng sắp thành công rồi, dù gì anh cũng đã thể hiện hai người
đang yêu đương, sao hôm nay lại xuất hiện một cô hoa khôi thế này? Lại
còn theo đuổi mạnh mẽ như thế, có khi nào Hà Thích bị người ta giành
mất? Lòng Nhã Kỳ như kiến bò trên chảo dầu nóng, không biết phải làm
sao.
Cô dứt khoát gọi điện cho Hà Thích, khai giảng đã qua mấy
ngày, vì sao mà anh không gọi cho cô lần nào, lại còn chuyện hôm nay, cô lại thêm hoảng hốt. Điện thoại được kết nối, nhưng đối phương lại tắt,
cô gọi thêm lần nữa lại tắt, sau đó tắt nguồn.
Nhã Kỳ ngồi trên
ghế ngơ ngác nhìn màn hình máy tính, sắc mặt rất khó coi, cô mở hội
thoại QQ với Hà Thích, đánh ra rất nhiều suy nghĩ của mình, rồi lại xóa, cứ như thế mấy lần, cuối cùng cô gửi năm từ, “Hà Thích, anh chết đi.”
Bởi vì lười và bận nên Hà Thích rất ít khi dùng QQ, nhưng anh luôn đọc tin
nhắn, cô gửi thêm mấy cái icon để bày tỏ tâm trạng của mình lúc này.
Buổi chiều Nhã Kỳ không có tiết học, cô cũng chẳng đi đâu, cứ ngồi trước màn hình máy tính ngẩn ngơ suy nghĩ. Cô vẫn luôn ở phía sau anh, chỉ dám
ngước nhìn anh, rồi đến một ngày cô cũng chờ được anh quay lại nhìn
mình. Nhưng mà, cô chưa bao giờ nghĩ đến người đứng ở sau lưng anh lại
nhiều như vậy, biết đâu anh quay lại để nhìn người khác.
Lúc chiều tối, Nhã Tĩnh gọi tới, cô thẫn thờ nhận điện thoại, “A lô? Nhã Tĩnh, có chuyện gì không?”
“Chị ăn cơm chưa?”
“.. Chưa ăn.”
“Thảo nào em có cảm giác ăn không no, Hà Thích vẫn chưa liên lạc với chị à?”
“Ừ…” Nhã Kỳ ngập ngừng, “Nhã Tĩnh, chị buồn lắm.”
“Cố chịu đựng mấy ngày nữa, chờ đến ngày nghỉ lễ quốc khánh, chị đến thành
phố H tìm cậu ta là được, dù gì chị cũng thích ngàn dặm tìm chồng mà.”
“Cút!”
“Mau đi ăn cơm đi, em mua đồ ăn ngon lắm, lát em gửi cho chị nhé!”
“Ừ”. Nhã Kỳ cảm thấy tâm trạng lại tốt hơn một chút, quyết định xuống lầu ăn cơm. Cơm nước xong, cô do dự không biết nên đi thư viện hay trở về
phòng thì có người đột nhiên vỗ vai cô. Nhã Kỳ giật mình, quay người
lại, chỉ thấy Lăng Nhược Uẩn ở sau lưng, đang cười với mình.
“Nhược Uẩn, đã lâu không gặp.” Đã lâu không nhìn thấy Lăng Nhược Uẩn, da anh
ta đen đi một chút nhưng nụ cười trên mặt vẫn thân thiết như vậy. Bởi vì tâm trạng không tốt, nụ cười của cô có chút khiên cưỡng, Lăng Nhược Uẩn sóng bước cùng cô, “Em lên thư viện không?”
“… Có.” Nhã Kỳ do dự gật đầu.
“Hôm nay tâm trạng em không tốt à, nhìn em như người mất hồn ấy.”
“Ừm, có hơi hơi.” Nhã Kỳ không muốn nói về chuyện này với anh ta, trả lời
qua loa rồi đi lên thư viện. Có lẽ là do hai tháng không gặp mặt, Lăng
Nhược Uẩn có rất nhiều chuyện muốn nói với cô, nhưng lại thấy Nhã Kỳ
thất thần, anh biết ý dừng lại không nói gì nữa, cúi đầu đọc sách.
Lúc Nhã Kỳ trở về ký túc xá đã là chín giờ tối, cô bắt đầu quét dọn phòng.
Thi Mộng đang nói chuyện với bạn trai cũng phải sững sờ nhìn cô. Nhã Kỳ
là người không thích lao động, hôm nay tự nhiên làm việc, chắc chắn là
bị chuyện gì kích động. Nhã Kỳ làm xong việc rồi đi tắm, giặt quần áo,
sau khi tắt đèn thì bò lên giường nằm, cũng chẳng thèm nói tiếng nào.
Cô cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng lại không buồn ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại
thấy bóng lưng của anh và những cô gái khác, cảm giác này thật khó chịu. Ban ngày suy nghĩ về điều gì tối ngủ thường mơ về nó, cô mơ màng dần
chìm vào giấc ngủ lại thấy Hà Thích đang cười rạng rỡ, nói với cô “Anh ở bên cạnh người khác rồi.” Cảnh tượng đó cứ lặp đi lặp lại làm cô không
thể ngủ được. Buổi sáng lúc rời giường, cả người cô như không có sức,
rất muốn khóc.
Lúc Nhã Kỳ ăn sáng, điện thoại của cô đổ chuông, là Hà Thích gọi tới, cô không lên tiếng ngay mà muốn nghe Hà Thích nói
trước, đầu dây bên kia truyền tới âm thanh nũng nịu, “A lô? Ai đấy nhỉ?”
Nhã Kỳ nhíu mày, ngẩn người, “Cô là ai?”
“Có phải hôm qua cô gọi tìm A Thích không, lúc đó tôi bận nên từ chối, bây
giờ nhớ ra gọi lại xem cô có chuyện gì quan trọng không?”
“Tại sao điện thoại của Hà Thích lại ở trong tay cô?”
“Bởi vì tôi là bạn gái của anh ấy, hai ngày này chúng tôi đổi điện thoại với nhau.”
“Cô định lừa ai vậy?” Sắc mặt Nhã Kỳ tái nhợt, nghe âm thanh yếu ớt cùng
câu nói mập mờ, trực giác mách bảo cô đây chính là cô hoa khôi khoa
tiếng Trung, lúc này cô không thể bộc lộ cảm xúc của mình, hùng hổ hét
lên với đối phương, “Cô không biết Hà Thích đồng tính à, anh ta thích em trai của tôi đấy, cô là người bị thần kinh hả?”
Đầu dây bên kia
không lên tiếng, Nhã Kỳ lại tiếp tục gào lên, “Tôi không cần biết cô là
bạn trai hay bạn gái, em trai tôi về ngay đấy, nó có luyện qua
Taekwando, nó mà biết đến sự tồn tại của cô, nó đánh cho cô đến mức mẹ
cô cũng không nhận ra đâu.”
Sau đó Nhã Kỳ kiên quyết dập máy, hai
hàng nước mắt tuôn dài. Cô nghĩ, hóa ra cái thế giới này mọi chuyện đều
có thể thay đổi đều bất ngờ, để đến cuối cùng tất cả chỉ là một kết cục
thất bại.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com