“Tạ Nhã Kỳ, ầm ĩ bảy ngày rồi còn chưa đủ hả?” Kì nghỉ Quốc Khánh dài ngày vừa kết thúc, Tạ Nhã Tĩnh đưa Nhã Kỳ về trường, “Có phải chuyện
bóc mẽ gì đâu, thù dai thế làm gì?”
Tạ Nhã Kỳ vẫn không nói câu nào, trong đôi đồng tử chất chứa đầy giận dữ, hàng mi dài càng khiến đôi mắt cô trông lớn hơn, nhìn có đến năm
phần tương tự với chàng trai đang cười lấy lòng bên cạnh, mặt nhăn thành một nắm. Tạ Nhã Tĩnh nhét một túi đồ ăn lớn vào lòng cô: “Khó lắm em
mới lấy được tiền tiêu vặt mua cho chị, đừng giận nữa”.
“Ừ”. Tạ Nhã Kì thắc mắc nhận túi đồ ăn vặt, chẳng chút ngại ngùng.
“Được rồi, em phải đi đây”. Lúc Nhã Tĩnh sắp đi, Nhã Kỳ kéo tay cậu
rầu rĩ nói: “Tiền chị gửi vào thẻ em rồi, về thì kiểm tra đi”.
“Em gái ngoan, tạm biệt nhé”. Tạ Nhã Tĩnh cười cực kì vui vẻ, phất tay với cô rồi lên xe taxi rời đi.
Nếu nói vì sao Tạ Nhã Tĩnh lại khiêm nhường với cô chị gái này như
vậy, bị bắt nạt là một nguyên nhân, còn tiền bạc là nguyên nhân thứ hai. Cô là ông chủ lớn của cậu, sao cậu dám đắc tội đây. Từ nhỏ đến lớn tiền mừng tuổi của hai người rất nhiều, mấy cô dì chú bác vốn ít con, cho
nên họ xem hai anh em sinh đôi này như con cái của mình. Mỗi lần từ nước ngoài về, họ sẽ thưởng cho hai người thoải mái, toàn tính theo số vạn,
sau khi hai người trưởng thành, kho bạc nhỏ này đều do hai người tự
quản.
Sau khi lên đại học, ba Tạ cho mỗi đưa mười vạn, ý là hai người đã
trưởng thành rồi, đây là một khoản tiền tiêu, sau này không cung ứng gì
nữa. Số tiền này còn ít hơn dàn nhạc của Nhã Tĩnh. Vì thế cậu cực kì khổ não: “Dàn trống của em, đài ghita của em, tiền học phí, xe, em…”
Đúng lúc Nhã Kỳ đi vào, cô thành thật nói: “Nếu em tin chị thì giao tiền đây, chị sẽ trả cả gốc lẫn lãi”.
Từ nhỏ tới lớn cái gì cậu cũng so với Nhã Kỳ, nhưng mà có lúc không
thể không khâm phục cô ấy, đặc biệt là trong lĩnh vực kiếm tiền, cậu
thua kém hẳn. Lúc còn nhỏ cô đã bắt đầu bán đậu hũ để lấy tiền ăn kẹo,
khi đi học thì biết bán sĩ kiếm lời, lúc học trung học cô có mượn bố mẹ
một khoản để làm vốn. Giờ chỉ mới mở miệng thôi cậu đã không nói hai
lời, đưa mười vạn mới tới tay đặt vào tay cô.
Sự thật chứng minh, Nhã Kỳ không làm cậu thất vọng. Cô mua một phòng
cũ giá rẻ cạnh trường, sau khi trang trí đơn giản, cô cho học sinh thuê
phòng, hợp đồng kí trong nửa năm, mỗi tháng được một ngàn tám tiền thuê
phòng.
Số tiền còn lại ném hết vào thị trường chứng khoán. Nghe nói mục tiêu kế tiếp của cô là đầu tư bất động sản.
Nhã Tĩnh cảm thấy Nhã Kỳ rất thần kì, nhưng cậu cũng quen rồi. Mỗi
tháng trong thẻ cậu sẽ có thêm một khoản đủ để chi tiêu. Tạ Nhã Kỳ ôm
hành lý của mình và đồ ăn vặt quay về kí túc xá, nhìn thấy bạn cùng
phòng Thi Mộng đang ngồi chơi game: “Có ăn táo không này?” Nhã Kỳ móc
hai quả táo trong túi vào nhà vệ sinh rửa sạch, đưa cho Thi Mộng một
quả, sau đó vừa ăn vừa mở notebook ra.
Bảy ngày nghỉ này, cô theo mẹ ra ngoài chơi một chuyến, bởi vì ở nhà
với mẹ nên cô ít lên mạng, mấy ngày này cũng rất ít đăng bài. Bây giờ
vừa xem, nhìn các bạn đọc rất hứng thú với ngoại hình của Hà Thích, còn
đòi xem ảnh.
Tạ Nhã Kỳ suy nghĩ một lúc, nhất thời lại bị những bình luận này mê
hoặc, cô đăng một tấm hình lên, bức ảnh này là do cô chụp lén, chụp sau lưng anh nghiêng khoảng bảy mươi lăm độ, rất mờ, đường nét không rõ
lắm, nhưng khóe mắt kia, kiểu tóc ngắn đó, cả làn da trắng trẻo cũng đủ
cuốn hút người nhìn.
Cô không ngờ là, tấm ảnh vừa đăng lên các bạn trên mạng đã điên cuồng hò hét, đẹp trai quá, bị điện giật rồi, còn yêu cầu được cho xem thẳng
mặt. Hà Thích là một chàng trai tuấn tú, cho dù nhìn bóng lưng thôi cũng cuốn hút lắm rồi, huống chi là góc bảy mươi lăm độ.
Đương nhiên Tạ Nhã Kỳ sẽ không đăng ảnh của Hà Thích lên,
bởi vì cô
làm gì có. Hơn nữa cô cũng sợ bị người ta làm thịt. Cô load bình luận
thêm lần nữa, trong lòng lại ngẫm nghĩ nên trả lời yêu cầu các bạn đọc
thế nào, đột nhiên lại load đến một bình luận kí lên HS nhắn lại: “Không được đăng, nếu không sẽ bóp chết em”.
Đầu tiên Tạ Nhã Kỳ sững sờ, tiếp theo là không biết sao, cô trượt khỏi ghế ngã thẳng xuống đất làm cả mông đau đớn.
“Nhã Kỳ, cậu sao thế?” Thi Mộng nhìn cô, quan tâm hỏi.
Tạ Nhã Kỳ lắc đầu, quay lại nhìn bình luận đó mấy lần, trái tim thình thịch nhảy lên, ngón tay giật giật, đầu óc cũng hoàn toàn trống rỗng,
không suy nghĩ được gì, cứ kinh ngạc nhìn màn hình một lúc lâu sau đó.
Cô gọi điện cho Nhã Tĩnh: “Nhã Tĩnh, giờ em ở đâu?”
“Em trên xe”.
Giọng nói của cậu còn hơi ồ ồ, có lẽ là vừa ngủ. “À, không có gì, đến nơi thì nói với chị”.
Cô đã tiết lộ rất nhiều chuyện “tưởng bở” trong bài đăng này, rất
nhiều phán đoán, trong đầu cô lại lóe lên nụ cười châm biếm bên môi anh. Cô load bình luận thêm lần nữa, bên dưới có rất nhiều bạn đọc hò hét
tìm ảnh chụp chung của chủ topic và HS. Cô không rõ bây giờ mình đang cố ý hay là muốn trả thủ, cô đáp lại: “Tôi tìm thử xem, hình như có một
bức rõ lắm”.
Trả lời không lâu, điện thoại vang lên, là Hà Thích.
Đôi môi Tạ Nhã Kỳ cong lên, điện thoại vang vài tiếng cô mới nhấn nút gọi: “Alo?”
“Tạ Nhã Kỳ em nghiêm túc cho anh”. Giọng của Hà Thích không đến mức
giận dữ như Tạ Nhã Kỳ dự đoán, vẫn lạnh lùng thờ ơ như ngày thường anh
hay nói với cô, chỉ có điều trong giọng nói tràn ngập mùi uy hiếp.
“Ồ…” Tạ Nhã Kỳ chỉ đáp lại một âm, không nói. Cô không biết nói gì,
nhưng mà lại cảm thấy hài lòng, nghe tiếng anh hít thở nhẹ nhàng vang
lên ở đầu kia điện thoại, cô đã thỏa mãn lắm rồi.
“Nói đi”.
“Sao anh tìm được bài đó?”
“Ngớ ngẩn”.
“…”
“Xóa đi”.
“Mắc mớ gì tới anh, anh tưởng bở”.
Cuối cùng Tạ Nhã Kỳ cũng xóa bức hình đó đi. Chủ đề này cũng lục tục
đăng thêm ít bài nữa, bao gồm cả đoạn cô chạy tới thành phố H tìm anh,
bao gồm cả lúc cô hôn anh, cả khi anh gọi điện cho cô. Từng lời nói rõ
ràng.
Cô cũng rất bận nên chương mới được đăng khá chậm. Cô không biết anh
có đọc hay không, nhưng anh không còn gọi điện cho cô nữa, cũng không
bình luận gì ở bài đăng này nữa, nhưng cô vẫn tiếp tục viết, viết hết
mấy năm qua, cô muốn nói hết tất cả cho anh biết.
Chỉ có điều phải hoàn mỹ hơn một chút.
Bài đăng càng ngày càng chậm, câu chuyện thầm mến rườm rà của một
người rồi cũng sẽ có hồi kết. Nhưng mà tình yêu đơn phương vốn chỉ là
hoa trong gương trăng trong nước, ảo ảnh là thế, nếu không có sau này
thì còn lâu mới có được kết cục.
Lúc yêu thầm sẽ có khi cay đắng, có lúc ngọt ngào, tâm trạng thay đổi thất thường, cảm giác đó người ngoài không sao hiểu được.
Vừa học vừa kiếm tiền, đảo mắt đã tới kì nghỉ đồng. Ngày kết thúc kì
thi, trời rất lạnh lại còn đổ mưa to. Nhã Kỳ vùi trong phòng ngủ không
muốn động, mãi đến khi Nhã Tĩnh gọi điện cho cô, “Em gái à, nhanh xuống
đi, bạch mã vương tử của em cưỡi ngựa tới dưới lầu đón em về nhà đó”.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com