Tạ Nhã Kỳ tắt máy, đột nhiên cô lại thấy hoảng hốt, nhảy vội từ trên
giường dậy rồi cuống cuồng đóng gói hành lý của chính mình, sau đó lại
vội vã xuống lầu. Ngoài trời mưa khá lớn, xối xả rơi trên đất, bọt nước
bắn tung tóe. Tạ Nhã Kỳ chạy xuống với tốc độ nhanh nhất, vịn tay cầm
cầu thang thở hổn hà hổn hển, cô vừa định nhìn quanh tìm người đã nghe
được hai tiếng còi vang, tiếp đó là một chiếc xe quen quen chậm rãi dừng trước mặt.
Hà Thích bước từ trên xe xuống, chiếc áo gió Dannimac đen dài, phối
với một đôi ủng lính, bộ trang phục thoải mái nhưng không che lấp được
khí chất hiện hữu trên người anh. Anh cầm một chiếc dù màu đen đứng
trong mưa, màn mưa bao trùm lấy anh có gì đó mơ màng, cô cứ ngơ ngác
nhìn như vậy, nhìn đôi đồng tử như màu mực kiêu ngạo và bướng bỉnh, bất
giác lại như bị đầu độc.
Hà Thích đi thẳng tới, cầm hành lý trên tay cô để vào cốp sau, sau đó mở cửa sau ra cho cô vào.
Mới vừa rồi Tạ Nhã Kỳ vẫn còn đang suy nghĩ, tại sao lại muốn để cô
ngồi sau. Mãi đến khi ngồi vào cô mới biết, người ngồi bên ghế phụ là
một cô gái, trông khoảng mười lăm mười sáu tuổi, lúc Nhã Kỳ vào xe cô ấy còn xoay người lại cười ngọt ngào với cô. Trên người cô ấy là bộ đồng
phục của trường trung học Bắc Kinh số 4*, sắc mặt hơi nhợt nhạt, nhìn có vẻ sức khỏe không ổn lắm, nhưng nụ cười đó lại quá đỗi ngọt ngào, ngọt
đến mức lan tràn vào lòng người khác.
*còn gọi là Trường Tứ Trung
Hà Thích cũng lên xe, khởi động xe rồi lái ra ngoài trường. Vừa lái
anh vừa nói: “Trời mưa nên Nhã Tĩnh không thích ra ngoài, bảo anh thuận
đường thì chở em về”.
“À”. Niềm vui sướng vừa rồi phút chốc đã biến mất không còn tăm tích, anh chỉ nhân tiện đón cô về mà thôi. Cô lẳng lặng quay đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, bên ngoài trời mờ mịt, cô rất ghét trời mưa, bởi vì khi đó tâm trạng cô sẽ cực kì buồn bực. Nước mưa hắt lên cửa sổ ô tô, âm thanh đó cô lại càng không thích.
“Chuẩn bị thi xong chưa?” Tạ Nhã Kỳ nghe Hà Thích hỏi cô bé kia,
giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn ẩn chưa chút gì đó dịu dàng, vẻ dịu dàng
ấy khiến cô cảm thấy rất không vui: “Chuẩn bị xong hết rồi ạ”. Cô gái nọ nhẹ nhàng đáp, cô ấy nói rất chậm, lại mang theo ý cười: “Tuần tới thi
rồi, thi ba ngày”.
“Có muốn uống trà sữa không?” Hà Thích lái xe ngang qua một khu vui chơi rồi hỏi.
“Được ạ”.
“Em có uống không?” Hà Thích dừng xe hỏi Tạ Nhã Kỳ đang ngồi ở sau
vẫn lặng im không nói. Tạ Nhã Kỳ cũng không ngẩng đầu lên, “Em ghét trà
sữa nhất”.
Giọng rầu rầu, trong lòng lại đau xót chát chua, cô biết mình đang ghen.
Hà Thích xuống xe, một lát sau anh đã mua hai ly nước ấm quay về. Anh đưa một ly trà sữa trong đó cho cô gái nọ, một ly khác đưa cho Tạ Nhã
Kỳ: “Cầm ấm tay cũng được”.
Tạ Nhã Kỳ sững lại, cô không muốn nhận, nhưng khi nhìn anh, ngón tay
thon dài mạnh mẽ nắm chặt lấy thành ly, gọn gàng trắng trẻo, cô sợ anh
bị nóng, thế là vội vàng cầm lấy rồi nói “Cảm ơn”.
“Ơ, nước sôi?” Trong các ly đẹp đẽ đó lại là nước sôi, cô chưa bao giờ biết quán trà sữa còn có bán nước sôi à.
Ngoài nước lọc ra Tạ Nhã Kỳ không thích uống gì khác. Hai tay cô bao
lấy thành ly, ấm áp, lòng cũng trở nên âm ấm, mưa ngoài kia dường như
cũng nhỏ đi một chút.
“Tới nơi rồi”. Giọng cô gái kia nhẹ nhàng, xe dừng lại, cô lấy dù
trong túi xách ra, đeo cặp sách trên lưng rồi quay về phía Hà Thích phất phất tay, “Tạm biệt anh Hà Thích”.
“Ừ tạm biệt”.
Cửa xe trước đóng lại, xe tiếp tục chạy về phía trước. Tạ Nhã Kỳ chưa từng được ngồi cùng anh trong một không gian nhỏ thế này, tự dưng lòng
lại thấy lo lo, rốt cuộc một lúc lâu cô mới không nhịn được: “Cô bé ấy
là ai thế? Em gái ạ? Hay cô dâu nuôi từ bé?”
“Ghen à?”
“Có một chút”. Tạ Nhã Kỳ uống nước, cô đáp lại rất chân thành, thừa
nhận mình hẹp hòi là thế. Cô rất hiểu gia đình của anh, ông nội là cán
bộ quân khu, bố làm chính trị, mẹ là thương nhân, còn thêm một người chú chưa kết hôn, anh là người được cưng chiều nhất nhà, không có em trai
hay em gái.
“Cô ấy lớn lên cùng anh từ khi bé, nói là cô dâu nuôi từ bé cũng
không sai”. Hà Thích thoải mái nói. Thờ ơ, nhưng lại có một chút dịu
dàng. Cô nhìn
vẻ mặt anh qua tấm kính chiếu hậu, đôi mắt trong suốt mà
sâu thẳm, môi nhẹ nhàng cong lên, vương vấn ý cười. Nụ cười đó như là lơ đãng nhưng lại đánh mạnh thẳng vào trái tim cô.
Tạ Nhã Kỳ cứng đờ, hai tay bất giác siết chặt hơn. Sức lực trên người như bị rút hết đi, cô không cố được nữa, cơ thể tựa ra sau, mắt nhìn
ngoài cửa sổ. Mưa lại nhỏ hơn một chút, nhưng trong lòng lại càng thấy
âm u.
“Hà Thích”. Người hơi nghiêng về phía trước, cô đưa tay chạm vào người anh.
“Làm gì đấy?” Cả người anh giật bắn lên, hơi bực bội nói: “Đừng đụng vào cổ anh”.
“Hét hét gì chứ, anh sợ ngứa à? Nhạy cảm ghê”. Tạ Nhã Kỳ còn chưa
chạm vào mà thấy anh đã phản ứng đến vậy, tự nhiên lại thấy chơi vui, cô cũng không nghĩ anh còn đang lái xe, cứ đùa thêm đụng vào mấy lần như
thế. Khỏi phải nói, cổ của Hà Thích quả thực rất nhạy cảm, cực kì sợ
nhột, nếu không phải anh còn nhịn được thì suýt chút nữa đã buông tay
lái rồi. Anh dừng xe bên đường, kít một tiếng phanh lại, quán tính lớn
nên cả người cô cũng nghiêng về phía trước. May mà trên đường này cũng
không có người nào, nếu không chắc đã xảy ra chuyện rồi. Anh bực bội
nghiêng người qua, khuôn mặt vẫn lạnh lùng kiêu ngạo giờ lại thêm nét
đỏ, đôi mắt dài trợn lên rất lớn, làm như hung thần ác sát. Anh siết
chặt tay, một tay nắm lấy hai tay đang phá phách của cô, tay còn lại
siết lấy mặt cô, gằn gọc: “Em không muốn sống nữa à?”
Anh bấm mặt cô rất mạnh, hai ngón tay thon dài lạnh như băng hằn
thành vết đỏ trên mặt cô. Cô cũng không kêu đau, cứ để mặc tay anh nắm
lấy hai tay mình, nhìn vẻ mặt phức tạp của người kia, tức giận, gian
xảo, giận dữ, xấu hổ và phiền muộn.
Anh thấy cô không phản ứng gì thì bóp thêm một cái, cảnh cáo tiếp:
“Ngồi qua ghế phụ cho anh, đừng có nghịch sau lưng anh nữa, nếu không
anh đạp em xuống giờ”.
Cô bò từ ghế sau sang ghế phụ, lòng vẫn đắng ngắt như trước đó, nhưng lại dấy thêm một chút ngọt ngào.
“Anh nói rồi đó, đừng viết thư tình cả ngày cho anh như thế, anh đọc
cũng mệt”. Hà Thích tiếp tục lái xe, giọng của anh đã quay về trạng thái đàng hoàng nghiêm túc.
“Thế thì tốt, biết anh có đọc em sẽ thấy vui hơn”. Cô nhét hai tay
vào túi quần mình, vừa nãy ly nước không còn lại bao nhiêu vì nghịch
ngợm mà để rơi xuống nền, trong tay chẳng còn gì cầm nữa.
Hà Thích không nói câu nào, hồi lâu sau anh mới nhớ ra: “Vừa nãy em định nói gì?”
“Hả, em nói em muốn ăn một lồng bánh há cảo, vừa nãy đi ngang qua cửa tiệm nọ làm rất ngon, vốn em định nói anh ngừng lại một lúc”.
“Thế em chạm vào anh làm gì?”
Hà Thích tức giận quay đầu xe.
“Thế thì mới có cảm giác tồn tại… Này? Anh quay lại làm gì? Thôi mà”.
“Cũng không xa lắm, nhưng mà lát nữa em tự xuống mua, anh không thích trời mưa”.
“Anh phân biệt rõ thật đấy, giữa cô dâu nuôi từ bé và bạn mình”. Cô
không nhận ra trong giọng nói của mình đã cực kì chua chát. Trời mưa,
anh đưa cô vợ bé của mình về trường, nhân tiện chở cô về nhà. Trời mưa,
anh xuống xe mua cho cô ấy đồ uống nóng, nhưng chính cô lại phải xuống
mua há cảo nhỏ.
Tâm trạng Tạ Nhã Kỳ lúc này bực bội lại không có chỗ nào giải tỏa.
Giữ anh nhiều năm như thế, hóa ra lại còn có một cô vợ nhỏ, chuyện đó cô không tiếp nhận được, cô phải điều tra lại kĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com