Tết năm nay, Nhã Kỳ thấy rất không vui vì thời gian rảnh rỗi của Hà
Thích bị Gia Bảo chiếm hết. Ngoài lần gọi điện hẹn gặp ăn cơm trước, Nhã Kỳ cùng Hà Thích đã lâu rồi không gặp nhau. Nhiều lần Nhã Kỳ nảy sinh ý định “ngồi canh” nhưng vừa nghĩ tới bầu không khí ở đó giống như ngồi
tù, không nói đến việc ngồi nhàm chán mà ngay cả chút ngọt ngào cũng
không có, trong lòng còn thêm đau khổ, nghĩ tới nghĩ lui thà nhắm mắt
làm ngơ còn tốt hơn.
Nhã Tĩnh để ý thấy sự buồn chán, mâu thuẫn của Nhã Kỳ cười hai tiếng: “Lúc này, chị nên có tấm lòng khoan dung độ lượng, cậu ta chỉ đi kèm
người ta học, không phải là đi vụng trộm, đi nào, em đưa chị đi chơi
vườn thú.”
Vì vậy khoảng thời gian tiếp theo, Nhã Tĩnh sau một ngày biến mất bí
ẩn, mỗi ngày đều đưa Nhã Kỳ đi dạo chơi, tổng cộng bọn họ đã đi chơi
vườn thú bốn lần, công viên ba lần, khu vui chơi hai lần, nhà ma một
lần. Vẻ mặt Nhã Kỳ tái nhợt, nước mắt giàn giụa từ trong nhà ma đi ra:
“Nhã Tĩnh, về sau chị sẽ không đi chơi với em nữa.” Nhà ma quả thực là
một trong những điều đáng sợ cô từng trải qua, nếu không phải bị Nhã
Tĩnh lừa gạt thì có chết cô cũng không vào đó.
Nhã Tĩnh đắc ý cười lớn vì đã thực hiện được mưu đồ xấu xa của mình,
sau đó nói dứt khoát: “Thật sự không muốn em đi chơi với chị à, không
cần càng tốt, em trở về chơi với người đẹp.”
“Ngày nào cũng chơi hết trò này đến trò khác thì có ích gì.” Nhã Kỳ lầm bầm nói.
Tuy nhiên thời gian của kì nghỉ đông vốn không nhiều, sang tháng một, hai chị em cô về nhà bà ngoại ở nông thôn chơi một thời gian ngắn nên
rất nhanh đã đến lúc trở về trường. Hai ngày trước khi tựu trường, Gia
Bảo đã dự thi kì thi thử của thành phố trước khi nhập học, Nhã Kỳ thở
phào, cuối cùng Hà Thích cũng không cần dạy kèm cho cô bé nữa, nhưng
trong lòng cô lại bắt đầu xuất hiện sự thương cảm, cả cô và anh đều phải đi học, hai người lại phải xa nhau một khoảng thời gian dài.
Một ngày trước ngày trở về trường, rơi đúng vào rằm tháng giêng, Hà
Thích đưa Nhã Kỳ đi chơi rằm, giải câu đố lồng đèn, ăn các món ăn vặt,
vui chơi cả ngày. Tính cách của Nhã Kỳ vốn trẻ con nên lúc này thấy Hà
Thích đối với mình thật tốt, liền quên đi những chuyện không vui trước
kia. Buổi tối, Hà Thích đưa Nhã Kỳ về nhà, mặt Nhã Kỳ không vui nhìn anh tiến lên ôm anh một cái sau đó lại lùi về phía sau một chút, lùi được
mấy bước cô lại tiến lên ôm anh đem mặt mình dán lên lồng ngực của anh:
“Hà Thích, em không nỡ xa anh.”
Hà Thích ôm eo cô nhẹ nhàng vỗ về cô, môi anh nở nụ cười ngay sau đó
anh liền đưa ra quyết định, kiến quyết cầm tay cô: “Anh đến chơi với Nhã Tĩnh nhé.”
Hai tròng mắt của cô sáng lên, cô chưa nói với anh chuyện mẹ cô đã
biết hai người họ đang yêu đương cho nên: “Hà Thích, anh đây là đang
kiếm cớ đúng không?”
Hà Thích chỉ cười không nói nhéo tay cô một cái: “Anh phải tìm một
cái cớ thật tốt tránh cho mẹ em cầm vung nồi đánh anh vì anh đã trộm mất con gái của bà.”
“Phụt, chữ “trộm” có thể dùng như vậy sao?”
“Đúng vậy, trộm, anh chỉ lấy trộm trái tim em thôi.” Ánh trăng tối
nay sáng ngời cộng thêm màu vàng của ánh đèn đường tạo nên một khung
cảnh đầy mờ ám. Ánh trăng chiếu lên gương mặt đẹp trai của anh càng làm
cho gương mặt của anh thêm tuấn tú, khiến người khác phải rung động, lúc này, vẻ mặt anh đầy gian xảo, môi anh tiến gần đến cô: “Vậy em không hy vọng anh kiếm cớ như vậy, không muốn sao?”
Cô thấy môi hồng của anh gần sát, hai cánh môi anh mím chặt mang theo sự mờ ám. Trời lạnh như thế này, Nhã Kỳ thấy miếng lưỡi khô khốc, trên
cổ cô xuất hiện một tầng mồ hôi.
“Đỏ mặt, có phải em bị sốt không?” Hà Thích cười trêu cô, anh đặt lên trán cô một nụ hôn, dùng cách này để đo nhiệt độ cho cô, rất nhanh anh
liền lui ra: “Không bị sốt.”
“Hà Thích.” Nhã Kỳ không vừa lòng gọi tên anh, gạt tay anh đi: “Đi, đi lên nhà thôi.”
Lý do Hà Thích nghĩ trước cũng không dùng đến vì cha mẹ Nhã Tĩnh
không có ở nhà, trong nhà chỉ có mỗi Nhã Tĩnh. Nhã Tĩnh mở cửa, bất ngờ
thấy Hà Thích đi phía sau, kêu lên: “Nhã Kỳ à, chị đang làm gì vậy? Đàn
ông cũng cho vào nhà.”
“Nhã Tĩnh, em thật đáng ghét. Hà Thích đến tìm em.”
“Đến nhà bạn gái còn lấy cớ, chả có khí phách gì cả.”
Hà Thích mỉm cười lẳng lặng nhìn cô: “Nhã Kỳ, Nhã Tĩnh không chào đón anh thì phải làm như nào đây?”
“Anh đi vào nhà đi, đừng để ý đến nó.” Nhã Kỳ lập tức bị vẻ mặt này
của Hà Thích hạ gục trong nháy mắt, mặt lại đỏ lên lần nữa, cô cúi đầu
lấy đôi dép lê đi trong nhà để trước mặt anh: “Cho anh này.”
Nhã Tĩnh lắc đầu, xoay người, bà chị gái được chiều chuộng từ nhỏ của cậu có thể làm đến cả bước này thật đúng là hiếm thấy.
Nhã Tĩnh quay người lại làm hai việc: việc thứ nhất là khóa cửa phòng của Nhã Kỳ lại, việc thứ hai là khóa cả cửa phòng của mình. Nhã Tĩnh
giam mình trong phòng đứng ở trong phòng tỏ vẻ đàn ông nói vọng ra: “Xin cứ tự nhiên.”
Buổi tuối hôm đó, Hà Thích ngồi trên ghế sô pha nói chuyện cùng với
Nhã Kỳ. Anh cầm tay nghịch đầu ngón tay cô, đầu ngón tay anh trêu ghẹo
đầu ngón tay cô, Nhã Kỳ cố gắng không để ý đến hành động này của anh
nhưng trái tim cô cứ đập liên hồi không khống chế được.
Dường như cuộc trò chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, kim đồng hồ đã
chỉ đến số 10. Nhã Tĩnh mở cửa phòng ra ho khan một tiếng: “Hà Thích,
cậu có thể về rồi đó.”
Hà Thích làm như không thấy Nhã Tĩnh ôm mặt Nhã Kỳ hôn mấy cái lên
môi cô, mắt chứa ý cười cong lên: “Anh về đây, ngày mai anh đưa em về
trường nhé.”
“Vâng, tạm biệt anh.”
“Ở ngay trước mặt tôi mà cậu còn phách lối như vậy, không biết xấu
hổ, mặt dày…Nếu như Chu Thăng Thăng thấy cảnh này nhất định sẽ rất đau
lòng.”
“Ơ…”
“Hôm qua, Chu Thăng Thăng nói muốn tới đây chơi, em nói chị
đang ở nhà bà ngoại…”
Nhã Kỳ trợn mắt ngạc nhiên nhìn Nhã Tĩnh, hai tròng mắt như muốn lồi
ra, Nhã Tĩnh tiếp tục nói: “Chị thấy kiên nhẫn của người ta chưa, chị
phải học tập đó.”
“Cái này…”
“Sói đói với hổ, cả hai chị đều phải đề phòng.”
Học kì mới sau khi trở lại trường, Nhã Kỳ nghe lời của Nhã Tĩnh tìm
cơ hội đi học hỏi tích lũy kinh nghiệm cho mình. Nhờ Thi Mộng giúp đỡ,
cô tham gia hoạt động trong hội sinh viên, cô ấy còn tìm cách để cô giữ
một chức vụ trong hội. Vừa mới bắt đầu, cô cảm thấy bình thường, chỉ bận bận rộn hơn một chút so với trước kia. Nhưng một thời gian sau, những
mặt đen tối của hội hiện ra, lạm dụng chức quyền, đảng phái cạnh tranh,
hai chữ “công bằng” hoàn toàn không còn tồn tại trong hội.
“Có cần cạnh tranh đến mức như vậy không?” Thật sự Nhã Kỳ không hiểu
được chỉ vì một chức vụ mà người ta bắt đầu lật đổ, trở mặt lẫn nhau.
“Cậu có biết vì sao trước kia trưởng ban ngoại giao bị khai trừ khỏi
hội không? Vì không được lòng mọi người, vì cậu ta không biết cách nói
chuyện nên đã đắc tội với chủ tịch hội đó.” Thi Mộng đã không còn lạ gì
những chuyện như này: “Trưởng ban ngoại giao là công việc béo bở, người
nào cũng tìm cơ hội để leo lên, ai lại không muốn làm? Anh em tốt của
chủ tịch, ngày nào cũng chỉ cà lơ phất phơ nhưng lần trước được thăng
chức làm phó trưởng ban, lần này chức trưởng ban thể nào cũng dành cho
cậu ta.”
Lần này, Thi Mộng đã đoán sai vì vị trí này được giao cho một nữ
sinh, mấy ngày sau, mọi người mới biết cô gái kia đã trở thành bạn gái
của chủ tịch.
“Mẹ nó, sớm biết cô nàng kia lên làm trưởng ban thì mình đã ứng cử
vào vị trí này rồi.” Thi Mộng biết được tin này sau khi ngủ dậy, mặt cô
đầy phiên muộn, sắc mặt rất kém, một nữ sinh không có năng lực chỉ dựa
vào quy tắc ngầm mà trở thành cấp trên của mình dù là ai cũng không thể
chấp nhận được.
Nhã Kỳ cũng trợn mắt há mồm: “Như vậy cũng được sao?”
Một lát sau, Thi Mộng lắc lắc đầu như là đang suy nghĩ: “Được chứ,
đương nhiên có thể rồi, cô ta dám ra giá chúng ta lại không dám trả giá
cao sao, tự mình cũng làm được.”
“Á….”
“Tình cảm anh em của chủ tịch và tên kia đã rạn nứt đến mức hai người không còn cảm tình với nhau, mình cũng chẳng quan tâm.”
Hai mươi năm nay dường như Nhã Kỳ chỉ sống trong tháp ngà bỗng nhiên
hôm nay mới hiểu được, không có tình cảm anh em nào là tồn tại mãi mãi,
tình yêu cũng có thể bị lợi dụng, trước kia, cô chưa bao giờ hiểu rõ
những điều này. Cán bộ lớp, Đảng viên, học bổng đều là những thứ mọi
người tranh giành nhau. Đột nhiên Nhã Kỳ phát hiện ra “cạnh tranh” không phải là điểm mạnh của mình, đó là điểm mà cô còn yếu hơn so với người
khác.
Thoáng cái nửa học kì đã trôi qua, Nhã Kỳ phát hiện ra trước kia mình đã quá ngây thơ. Sau khi vượt qua kì thi giữa kì, cô ở trên QQ trò
chuyện với Nhã Tĩnh về những chuyện ở trường học: “Nhã Tĩnh, trước kia,
chị một mực không tin những gì em nói, không hiểu chuyện, đến hôm nay
thì chị tin rồi. Sau khoảng thời gian ngây ngốc ở trong hội sinh viên,
chị đã học được ít nhiều, sự xảo quyệt hai mặt, bằng mặt nhưng không
bằng lòng.”
“Ồ, hội sinh viên chỉ là một mô hình xã hội thu nhỏ mà thôi, thứ chị
cần phải biết phải học còn rất nhiều. Em hy vọng chị có thể cẩn thận
quan sát từng chút một, tích cực giao lưu với nhiều người, đừng đứng
dưới góc độ của người đứng xem để giải quyết một việc. Còn nữa, chị đừng xem thường những người hai mặt chỉ bằng mặt nhưng không bằng lòng, có
lẽ những người như vậy thường là những người không biết xấu hổ nhưng
chính những người như vậy khi giải quyết công việc lại rất thành thạo,
trên thực tế, bản thân họ có rất nhiều ưu điềm.”
“Chị sẽ cố gắng học tập những ưu điểm đó.”
Nhã Tĩnh cảm thấy rất vui vẻ yên tâm: “Đều do em không tốt, lúc nào
cũng giúp đỡ bảo vệ chị mới khiến cho chị trở nên ngây thơ như vậy.”
“Này…”
“Chị đừng lúc nào cũng sợ hãi, hãy khiến cho người khác phải dè chừng chị, lúc nói chuyện cùng người khác, giọng nói phải mạnh mẽ một chút.
Chị là công chúa của nhà chúng ta nên hãy tự tin tỏ vẻ kiêu ngạo”
“Ừ.”
“Nhưng mà có một kiểu người là ngoại lệ, làm gì có người nào thích
kiểu người như này, dám ngang ngược dám kiêu ngạo, sinh ra đã khiến cho
người khác phải ngưỡng mộ rồi. Mọi người vừa nhìn thấy cậu ta rõ ràng
không cảm thấy mình kém hơn cậu ta nhưng khi đứng trước mặt cậu ta lại
thấy như vậy.”
Nhã Kỳ đột nhiên tỉnh ngộ, cô cùng với Hà Thích là bình đẳng với nhau hoặc có thể nói là xứng đôi nhưng vì điều gì mà khi ở trước mặt anh cô
lại thấy mình thấp kém hơn so với anh, vấn đề này từ trước tới giờ cô
chưa bao giờ nghĩ tới nhưng hôm nay cô đã hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com