Lúc này, Nhã Kỳ mới thật sự hiểu được hàm ý mà Nhã Tĩnh muốn nói với
cô, chỉ khi cô trở nên mạnh mẽ, khiến cho người khác không thể coi
thường, cô mới không cảm thấy tự ti khi đứng trước mặt anh, không còn
cảm thấy mình chỉ là một cây cỏ nhỏ bé dưới chân anh.
Học kỳ này của Nhã Kỳ bận rộn hẳn lên, khiến cho cuộc sống của cô
cũng trở nên phong phú hơn. Mà Hà Thích cũng bộn bề nhiều việc, từ sau
khi dành được giải thưởng tham gia thi đấu, anh bị thầy giáo chọn, phải
làm nghiên cứu khoa học cùng bọn họ, mỗi ngày trừ thời gian lên lớp anh
đều phải ở trong phòng thí nghiệm, bận bịu đến tận tối muộn mới trở về.
Thời gian hai người liên lạc với nhau cũng ít đi một cách đáng thương,
có đôi khi, cả một tháng trời chỉ gọi một cuộc điện thoại. Mỗi lần Nhã
Kỳ nói chuyện điện thoại với anh đều cảm thấy vô cùng xúc động, nhưng
bên cạnh đó cũng có chút buồn bực, hai người bọn họ rõ ràng là đang
trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, vậy mà lại chẳng giống như những
đôi yêu nhau khác cả ngày bám dính lấy nhau, hai người bọn họ ở cách
nhau xa như thế, mà thời gian lại chẳng có nhiều.
Điều khiến Nhã Kỳ buồn bực cũng không phải chỉ có mỗi chuyện này, Hà
Thích cho dù bận rộn cỡ nào, thời gian xuất hiện trước mặt mọi người có
ít ra sao thì những tin tức xung quanh anh cũng vĩnh viễn không hề giảm
bớt. Từ một người bạn tốt thời trung học của mình, Nhã Kỳ biết được đại
học Z cũng có một diễn đàn, đôi khi rảnh rỗi cô sẽ vào trong này xem một chút. Đây vốn dĩ là nơi để mọi người trao đổi kinh nghiệm học tập,
nhưng mấy bài post bên trong lại hầu như chỉ xoay quanh mấy vấn đề tình
cảm. Mà cái vấn đề tình cảm này, mười trang post thì có đến bảy trang là nói về Hà Thích.
Mấy nữ sinh giấu tên trong diễn đàn này đều bày tỏ sự yêu thích của
mình đối với Hà Thích không chút kiêng dè, thậm chí còn có người muốn
419* với anh. Sau đó cũng có rất nhiều sinh viên khác nhảy vào nói rằng
trước đây đã từng 419 với Hà Thích, khoe khoang hạnh phúc như thế nào,
còn kể chi tiết cụ thể ra. Bọn họ nói mấy chuyện này tới đủ mọi hình
dạng, ban đầu, Nhã Kỳ cũng không phân biệt được đâu là thật đâu là giả,
còn tin đây là sự thật, tìm được một thời cơ, liền quanh co bóng gió hỏi Hà Thích, Hà Thích sau khi nghe xong tức giận đến nỗi không nói nổi lời nào, một lúc lâu sau mới lạnh lùng hỏi một câu: “Nếu loại chuyện hoang
đường này mà anh cũng làm được, vậy thì anh còn là Hà Thích của em sao?”
Chỉ một câu nói vô cùng đơn giản này của Hà Thích lại có thể khiến cho tim cô đập mạnh một hồi, cười ngọt ngào trước điện thoại.
“Xem em có ngốc không, lại đi coi mấy cái vớ vẩn đấy, anh quản không
được miệng của người khác, nhưng cơ thể của mình chẳng lẽ lại không quản nổi?”
Nghi hoặc trong lòng Nhã Kỳ trong phút chốc liền bay mất, niềm hạnh
phúc này khiến cô khó tiếp nhận nổi, khẽ nhếch môi, trong mắt đều là ý
cười: “Hà Thích, oan ức cho anh rồi.”
Đôi khi Nhã Kỳ cũng hiểu được bản thân mình đang tự chuốc lấy cực
khổ, khi không lại đi kiếm chuyện tự ngược mình, vào mấy diễn đàn tình
cảm đó nghe mấy sinh viên YY Hà Thích, sau đó bắt đầu so sánh xem ai
thích hợp với anh hơn. Có đôi khi nhịn không được, lại muốn vào để xem
xem có tin tức gì mới về Hà Thích không.
Sự xuất hiện ngắn ngủi của Nhã Kỳ trước đây dường như cũng không có
mấy tác dụng, có lẽ bởi vì cô đã không xuất hiện một thời gian dài,
nhiều người trong bài post liền cho rằng hai người bọn họ đã chia tay,
nóng lòng tỏ ý muốn thử theo đuổi Hà Thích xem sao. Nhã Kỳ nhìn thấy mấy bình luận đáng ghét này, thầm tính toán xem lúc nào đó sẽ lại qua đấy
một chuyến, đẩy lùi ý chí chiến đấu của mấy cô gái kia, để cho bọn họ
biết Hà Thích không phải là loại người dễ thay lòng đổi dạ, anh trước
sau như một chỉ có một người bạn gái là cô đây. Chỉ có điều, sau khi suy nghĩ một hồi, học kỳ này hình như cũng không có lúc nào rảnh để cô đến
gặp anh, hơn nữa, cho dù là cô có thể đến gặp anh đi chăng nữa, Hà Thích cũng chưa chắc có thời gian rảnh mà đón tiếp cô.
Đại học có thể trôi qua thật nhàn nhã, nhưng cũng có thể là vô cũng
bận rộn. Nhã Kỳ đã lựa chọn điều thứ hai, cuộc sống của cô cũng xuất
hiện những thay đổi không mong muốn.
Tuy là vẫn nhàm chán như trước đây, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại những chuyện giống nhau, học tập, làm việc cho hội sinh viên, xã giao, nghĩ
về Hà Thích.
Nhưng cứ như vậy trôi qua mỗi ngày, thời gian chờ đợi Hà Thích cũng trở nên dễ dàng hơn.
Nhã Kỳ coi Hà Thích là mục tiêu, nghĩ đến một ngày có thể vững chắc ở bên cạnh anh, khiến cho kẻ khác không dám đến gần. Mà trong lúc cô phát ra ánh hào quang và nhiệt huyết ấy, ánh mắt của người khác cũng sẽ nhìn tới bên người cô. Gần đến kỳ thi cuối kỳ, Nhã Kỳ ngồi trong văn phòng
ôn bài, Thi Mộng ở bên cạnh bỗng chọc chọc vào lưng cô, nhỏ giọng nói:
“Nhã Kỳ, cậu có phát hiện ra gần đây cậu nhóc trong tổ của tụi mình kia
nhìn cậu với ánh mắt rất lạ không?”
“Cái gì lạ cơ?”
“Cậu có nhớ lúc trước cậu tham gia cuộc thi diễn thuyết không? Bạn học nhỏ kia đã ôm một bó hoa tươi đến tặng cho cậu?”
“Ừ, nhớ rồi, nhưng chẳng phải chỉ là một bó hoa thôi sao?”
“Nhã Kỳ, tớ có thể nhìn ra, ánh mắt cậu ta nhìn cậu hàm chứa sự yêu mến nha.”
“Nhàm chán.” Nhã Kỳ cúi đầu học thuộc bài.
Thi Mộng nói quả không sai, hai ngày sau Nhã Kỳ cũng phát hiện ra cậu ta thường xuyên mời cô cùng đi ăn cơm, tới lúc gần kết thúc học kỳ, rụt rè chạy lại: “Chị,
em có thể làm bạn trai của chị được không?”
Nhã Kỳ sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức ngẩng đầu lên nhìn cậu, dò xét khuôn mặt cậu ta trong chốc lát, khiến cho cậu nhóc không khỏi
đỏ mặt, cúi thấp đầu xuống. Lúc này Nhã Kỳ cũng từ từ lấy ra một tấm ảnh từ trong bóp tiền của mình, môi mỏng khẽ mở: “Tôi chỉ thích người như
vậy, nếu cậu có thể biến mình thành anh ấy thì hãy tới tìm tôi.”
Cậu nhóc này để ý tới Nhã Kỳ không phải ngày một ngày hai, đắn đo mãi mới dám lấy hết dũng khí đến thổ lộ với cô, cô gái bình thường thoạt
nhìn thông minh ngoan ngoãn như vậy sao có thể là người nhanh mồm nhanh
miệng này chứ.
Nhã Kỳ ung dung thản nhiên nhìn cậu ta bỏ đi, chợt cảm thấy buồn
cười, trong lòng không có lấy một chút kích động, lại cúi đầu tiếp tục
đọc sách, Thi Mộng ở bên kia vui vẻ chạy đến, chọc lên xương sống của
Nhã Kỳ, “Nhã Kỳ, hội sinh viên khắc nghiệt này đã làm hư cậu rồi.”
Nhã Kỳ khẽ cười, “Nếu không thích, thì đừng để cho người ta có cơ
hội.” Cô từng cho Lăng Nhã Uẩn cơ hội, khiến cho quan hệ của bọn họ trở
nên gượng gạo, sau này chỉ có thể trở thành người lạ, ký ức này cô vẫn
còn nhớ.
“Càng ngày cậu càng hấp dẫn hơn đấy.” Thi Mộng nhìn Nhã Kỳ, chợt cảm
thấy nửa năm trở lại đây Nhã Kỳ đã thay đổi rất nhiều. Khác xa với lúc
cô mới vừa gặp, trực giác mách bảo người con gái này không dễ dàng chung sống, cô ấy xinh đẹp, quần áo mặc trên người đều là hàng hiệu, cô ấy
không thích nói nhiều, khi nói chuyện cũng rất dịu dàng hoà nhã, nhưng
đôi khi sẽ vô ý để lộ ra sự đối nghịch, cũng không muốn thân thiết với
cô. Sau này lại thấy tính cách cô ấy không kiêu ngạo, lại rất rộng rãi,
là điển hình của những người con gái gia đình giàu có, không so đo tính
toán chuyện tiền bạc hơn thua, cô nhìn không vừa mắt, lúc nào cũng cảm
thấy Nhã Kỳ diễn xuất quá tốt. Nhưng thời gian càng lâu, mới phát hiện
ra cô gái này chỉ là thiếu tâm nhãn, vẫn chưa trưởng thành nên không
hiểu chuyện, không khéo léo trong việc đối nhân xử thế. Nhưng mà cô ấy
cũng rất thông minh, cũng biết rất nhiều thứ, giắc cắm Internet trong
phòng bị hỏng cũng có thể sửa được.
Những thay đổi sớm nhất chính là từ khi cô bắt đầu yêu, từ một người
hay lo sợ, nôn nóng bất an, bây giờ có lẽ vì tình cảm đã ổn định rồi,
bắt đầu cũng điềm tĩnh hơn, sự tự tin trong ánh mắt cũng ngày càng
nhiều, người cũng bắt đầu toả sáng.
“Nhã Kỳ, sắp được nghỉ hè rồi, có thể gặp được người trong mộng rồi
nha.” Thi Mộng chớp chớp đôi mắt nhìn Nhã Kỳ, Nhã Kỳ buông sách xuống,
hai tay nâng má, “Cũng không biết lúc đó anh ấy đã được nghỉ hè chưa,
hơn nữa… kết quả thi đại học chắc đã có rồi phải không?”
“Sao thế? Cậu có người thân đi thi đại học à?”
“Ừm…” Nhã Kỳ ư hử một tiếng, lại khẽ thở dài, không biết Gia Bảo có
đạt được nguyện vọng không, Nhã Kỳ suy nghĩ lòng vòng, phát hiện ra mình cũng nghĩ thông được không ít chuyện, kỳ thật đây cũng chẳng phải
chuyện gì to tát.
“Ai, suýt nữa thì quên…” Nhã Kỳ đứng lên, “Thi Mộng, mình có chút việc bận, phải ra ngoài một chuyến.”
Con đường ở gần trường mới vừa được sửa lại, căn nhà cô mua hai năm
trước có khả năng tăng giá gấp ba lần, cũng đến lúc phải ra tay rồi,
buổi chiều ngày hôm nay cô phải đi ký hợp đồng. Nhã Kỳ thấy Thi Mộng tò
mò nhìn mình, cười hì hì nói: “Khi nào quay lại sẽ mời cậu ăn cơm.”
Sắp nghỉ hè, cũng đến lúc phải quyết toán thu chi, Nhã Kỳ rút một nửa khoản tiền gửi cho Nhã Tĩnh, Nhã Tĩnh tủm tỉm cười nhìn số tiền gửi
ngân hàng của mình, “Em không biết đầu tư, nhưng em rất có mắt nhìn, em
tin tưởng chị.”
“Nếu không phải vì em nhìn trúng một chiếc xe, chị có cần phải ra tay nhanh như vậy không chứ?”
“Chị làm việc cũng có chừng mực, chắc chắn là chị cũng cần tiền làm
chuyện khác, nếu không sao chị sao có thể chịu làm việc lỗ vốn chứ?”
Nhã Kỳ cười không trả lời, đầu tư vào mấy thứ này còn cần phải dựa
vào may mắn, gần đây đúng lúc lại gặp được cơ hội, cô cảm thấy cũng
không tệ, chuẩn bị đầu tư vào cổ phiếu. Nhã Tĩnh lấy tiền này để mua
chiếc xe đầu tiên của mình, không nói đến nhãn hiệu nổi tiếng nhất, tính năng cũng rất tốt, lại còn là chiếc xe đầu tiên cậu sở hữu. Ngày đầu
tiên mới mua xe Nhã Tĩnh còn đặc biệt lái xe đến trường học nói là muốn
đón cô về nhà. Nhã Kỳ vuốt vuốt chiếc xe, trong lòng cũng cảm thấy tự
hào, chiếc xe này cũng có cả tâm huyết mà cô bỏ ra đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com