Tạ Nhã Kỳ mưa một lồng há cảo, cô ngồi bên ghế phụ rồi tự mình nhâm nhi: “Chà chà, thơm thật”.
Há cảo rất nhỏ, vốn chỉ hai lần là nuốt xong, Tạ Nhã Kỳ lại cắn đến
mười lần, cứ chậm rãi từ từ thưởng thức. Hôm nay Hà Thích mới lái xe từ
thành phố H về, lúc ngang qua trạm xe buýt thì thấy Gia Bảo còn đang
đứng chờ xe, thế là anh chở luôn, người còn chưa đưa tới Nhã Tĩnh lại
gọi điện nhờ anh đi đón giúp. Từ sau bữa ăn sáng đến giờ đã bốn giờ
chiều, anh còn chưa có miếng nào vào bụng, vừa rồi thì không cảm thấy
gì, giờ ngửi được mùi lại thấy bụng đói cồn cào.
Tạ Nhã Kỳ rất thích ăn màn thầy ở cửa hàng này, cô lúng búng nói: “Há cảo ở quán này khác hẳn những tiệm khác, da ngoài thì mỏng, trong suốt
sáng long lanh, nhân bánh bên trong lại nhỏ, họ dùng thịt ba chỉ thượng
hạng, cho nên thơm lắm, đúng rồi, nhân trong còn có nấm hương với chân
giò hun khói nữa…”
Cô còn chưa nói hết câu tay Hà Thích đã vươn qua như chẳng có chuyện gì, cầm một cái nhét vào miệng mình.
“Ế?” Tạ Nhã Kỳ đờ đẫn, cô với anh đã thân thiết đến mức có thể ăn chung một lồng há cảo rồi hả?”
Da bánh mỏng nhân bánh nhiều, ấm nóng hương nồng. Há cảo ở cửa hàng
này ngon thật, mà anh lại đói quá, một cái không lấp đầy bụng được, thế
là anh lại muốn ăn thêm cái thứ hai. Tay trái thả lỏng bên tay lái, mắt
nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng, môi hồng hào vì
nước ấm nhuộm qua. Tay phải người kia lại hản nhiên đưa qua lần nữa.
“Không cho”. Tạ Nhã Kỳ nín cười, cô đậy túi lại, không cho anh. Không phải cô hẹp hòi gì đâu, tại vì anh ấy, chẳng lẽ nói một câu bùi tai
cũng không được nữa à? Không cần phải giả vờ xem thường đến mức như vậy
chứ.
“Có cho không?” Anh đưa tay quờ quạng một hồi cũng không được, không biết xấu hổ còn hừ thêm một tiếng.
“Haha, anh…” Tạ Nhã Kỳ không nói thêm được gì, tiếp theo lại bắt đầu cười ha hả. Cô mở túi há cảo ra, đặt trước mặt anh.
“Cho anh giả vờ đó”.
Cô chỉ mua có mười cái, mình đã ăn ba cái, còn lại cho anh cả. Một
mình Hà Thích từ tốn nhai. Cho dù là vậy, cô cũng không hề cảm thấy anh
mất đi phong độ, không những thế, cảm giác mộng ảo lại chân thực ít
nhiều, sự chân thực đó lại khiến cô say mê.
“Đến nơi rồi, xuống xe đi”.
Lòng cô mất mát, vừa định mở cửa xe lại ngừng, cô xoay người lại nhìn thẳng anh. Hà Thích bị nhìn đến ngượng, mi mắt bất giác nháy lên một
cái, đột nhiên cả người cô lại chồm về phía mình, anh vội đưa tay đè đầu cô lại, thoáng nhíu mà: “Em làm vậy anh sẽ khó xử”.
Cô bĩu môi không tin lời anh nói: “Cô ấy cũng làm vậy với anh sao?”
Hà Thích ngừng một lát: “Cô bé ấy còn nhỏ, không hiểu gì đâu”.
“Em đi đây”. Cô không tìm được lí do nào ở lại, mở cửa xuống xe. Vừa
lúc đó Nhã Tĩnh cũng bước ra khỏi nhà, cầm lấy hành lý của Nhà Kỹ từ
trên tay Hà Thích, sau đó vỗ vai anh: “Người anh em à, cám ơn nhé, cực
khổ cho cậu rồi. Vào nhà mình ăn gì đi, cậu được cô em gái thân yêu của
mình về nên mẹ nói phải chiêu đãi cậu đó”.
Hà Thích thoáng trầm ngâm, anh gật đầu rồi theo bước lên lầu. Hình
như Tạ Nhã Kỳ cũng không ngờ anh sẽ đồng ý nhanh đến vậy, cô khẽ cong
môi đi theo sau lưng anh. Vui buồn đau khổ của cô đều gắn liền với người đó, chỉ vì một câu nói của anh cô sẽ rơi vào đáy vực, chỉ vì một lần
anh gật đầu cô lại bay đến thiên đường.
Không thể không nói, ngày hôm nay của cô rất khó để vượt qua, cô gái
nhợt nhạt đó như đâm một dao vào trái tim của mình, máu tuôn ồ ạt. Nhưng lúc này đây vì anh muốn vào nhà của cô, cô lại được an ủi, máu cũng
ngừng tuôn rơi. Cô bước nhanh vài bước, theo sát sau lưng, cũng không
buồn giấu giếm vẻ mặt của chính mình, nụ cười rực rỡ.
Ba người vào phòng,
Hà Thích lễ phép chào hỏi mẹ Tạ.
Mẹ Tạ thấy Hà Thích thì xoay người nói với Tạ Nhã Kỳ: “Kỳ Kỳ à, hai
ngày trước dì con mới ở Nhật Bản về, mua nhiều đồ ăn ngon lắm, con lấy
cho Tiểu Thích đi”.
“Mẹ, mẹ biết cậu ấy à?” Tạ Nhã Tĩnh nghe mẹ gọi tên cậu ta thân thiết như vậy thì buột miệng hỏi.
“Biết chứ, đương nhiên là biết rồi, bạn của Tiểu Tĩnh mà”. Vừa nói bà lại vừa dặn dò: “Ăn ít đồ ăn vặt thôi, mẹ vào bếp làm cơm tối, chứ
không lại không ăn được cơm”.
“Vâng”. Tạ Nhã Kỳ gật đầu, lòng cô lại nghĩ, anh không chỉ là bạn của em trai đâu, mà còn là người yêu của con nữa đấy. Cô vào phòng lấy đồ
ăn ra, chồng trước mặt anh: “Ăn này”.
Anh ừ một tiếng, thoải mái mở một miếng chocolate nhỏ cho vào miệng
mình, quay đầu trò chuyện với Nhã Tĩnh. Cô ngồi đối diện với anh, nhìn
anh, cô không nghe được anh đang nói cái gì, chỉ đôi mắt cong cong đó,
khóe môi cong nhẹ, ngón tay sạch sẽ.
“Nhã Kỳ, chị đói thì vào bếp xin mẹ đồ ăn đi, đừng nhìn cậu ấy như
kiểu sói đòi muốn bổ nhào sang vậy”. Đột nhiên Nhã Tĩnh quay lại nhìn cô trêu ghẹo một cách không đầu không đuôi như thế, trên mặt còn bày ra
một nụ người nham nhở.
Cô thoáng đỏ mặt, bình tĩnh ho khẽ một tiếng: “Chị không có mấy ý
nghĩ không trong sáng kiểu đó, thấy anh ý đẹp nên nhìn thêm vài lần
thôi”.
“Xem em gái mình kìa, nói một đằng làm một nẻo quen rồi”. Nhã Tĩnh vỗ vỗ ngực Hà Thích, vỗ rất mạnh, làm cô cũng đau lòng theo anh. Hà Thích
chỉ cười miết, lúc anh cười rất đẹp, đột nhiên anh lại ngừng cười nghiêm túc nhìn cô: “Kiềm chế chút”.
Thực ra cô không hiểu được anh, cũng không nhìn thấu anh. Thời gian
họ ở bên nhau không nhiều, cho nên cô không rõ suy nghĩ và tính cách
người đó. Hôm nay ngay từ lúc anh gọi điện cho cô, cô đã mơ màng không
thể phán đoán được rất nhiều chuyện tiếp sau. Cô chỉ biết mình thực sự
rất rất thích anh, anh ngồi trước mặt cô, lúc chuyện trò vui vẻ rất cuốn hút người ta, trái tim cô lại thình thình đập mạnh. Cô rất muốn kiềm
chế lại một chút, nhưng yêu mà, đã trao rồi thì sao lấy lại đây.
Cô cố gắng muốn nhìn ra gì đó từ trong ánh mắt anh nhưng lại không
tìm thấy. Đôi mắt trong suốt nhưng lại sâu không đáy, dù là vậy, anh làm gì cô cũng nhớ đến khắc cốt ghi tâm.
Nhã Tĩnh tiễn Hà Thích ra về, sau khi quay lại đã thấy Nhã Kỳ ôm gồi
vùi mình giữa salon, ngơ ngơ ngác ngác, cậu còn tưởng vì cô không nỡ để
Hà Thích đi: “Sao không vui thế?”
“Chẳng có gì vui cả”.
“Em hỏi rồi, cậu ấy không có bạn gái đâu”.
“Nhưng trong nhà anh ấy có một cô dâu nuôi từ bé”. Cô cực kì không
vui, môi bắt giác bĩu lên. Nếu không phải vì sợ mẹ nghe được, cô đã hét
gầm thét vang vài tiếng rồi.
“Hả, cô dâu nuôi từ bé á?” Nhã Tĩnh xoa cằm suy nghĩ một hồi: “Có một cô bé như thế thật, trước kia từng tới trường tìm Hà Thích rồi, Hà
Thích đưa vở bài tập cho cô ấy. Sức khỏe cô bé đó không tốt, hình như là tim không khỏe”.
Tạ Nhã Kỳ cúi đầu, ôm mặt không nói một câu nào. Nhã Tĩnh thấy cô như vậy thì càng muốn cười nhạo: “Này, chị đừng vờ ngốc thế được không, cậu ta nói gì thì chị tin thế à, ngốc”.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com