Trời mưa không dứt, sáng sớm ngày hôm sau trời vẫn mưa lâm thâm, mặc
dù đã nhỏ hơn tối hôm qua một chút, nhưng nhìn ra vẫn âm u mịt mờ. Tạ
Nhã Kỳ dậy rất sớm, mẹ bảo hôm nay nhiệt độ thấp, bảo cô mặc nhiều áo ấm hơn.
Nhìn chính mình trong gương, sắc mặt cô hôm nay không được tốt cho
lắm. “Kỳ Kỳ à, mới sáng sớm mà đã đi đâu thế?” Mẹ thấy Nhã Kỳ mới ăn
được một ít mà đã muốn ra ngoài nên vội hỏi: “Con muốn tới sân tập võ,
lâu rồi không qua thăm thầy ạ”.
“Mưa to lắm, con chờ chút để mẹ bảo Nhã Tĩnh đi với con”.
“Không cần đâu ạ”. Nhã Kỳ còn chưa nói xong mẹ đã xác Nhã Tĩnh từ
trong phòng cậu ra, Nhã Tĩnh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Nhã Kỳ một cái, lim dim ngáp dài, có vẻ hơi bực bội, nhưng mà mẹ còn đang ở đây, cậu có giận cũng chẳng dám nói gì.
Nhã Tĩnh đánh răng rửa mặt ăn cơm bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó thay áo quần rồi cầm dù chờ sẵn, dưới ánh mặt chan hòa thân ái của mẹ hiền
theo Nhã Kỳ đi ra: “Này, Nhã Kỳ, chị xảy ra chuyện gì thế hả, giờ mới
bảy giờ chứ mấy! Đi sân tập võ cái gì, đã mở cửa đâu”.
“Thế em về đi”. Vốn Nhã Kỳ cũng không muốn cậu theo, cô cúi đầu lạnh lùng đáp lại.
“Chị sao thế, sau khi mờ ám với đàn ông xong thì bắt đầu lấy oán báo
ân qua cầu rút ván đó à? Chẳng công bằng chút nào, chị nói chị…”
“Tạ Nhã Tĩnh, em cút ngay”. Tạ Nhã Kỳ bực bội lườm cậu rồi bước nhanh về phía trước.
Tạ Nhã Tĩnh thấy vẻ măt cô rất lạ nên cũng tự biết mình đã nói lỡ
lời. Cậu bước lên nắm lấy tay cô, ân cần nói: “Không lẽ tên Hà Thích kia bắt nạt chị à?”
Cô hơi nhíu mày, giọng cũng mềm hơn: “Chị muốn tìm một chỗ yên tĩnh thôi mà, để giải tỏa một chút”.
Tạ Nhã Tĩnh vừa nghe giọng cô đã hiểu ngay vì sao cô lại như thế này, đối với con gái thất tình là chuyện kinh khủng nhất: “Chơi bowling nhé? Hay súng hơi? Hay tới phòng chơi game?”
“Chúng ta đánh một hiệp đi”. Tạ Nhã Kỳ nhìn cậu: “Tìm đại một chỗ nào đó, đánh một hiệp rồi về”.
“Chán lắm”. Tạ Nhã Kỳ co giật một hồi nhưng cũng chỉ có thể để cô kéo mình về phía trước. Thực ra cậu không thích học taekwondo cho lắm, thầy nghiêm khắc quá lại còn hay đá người, nhưng mà cậu còn cách nào đâu, bị bắt buộc đó, lúc vừa mới đầu là vì không muốn bị chị ấy bắt nạt, sau đó thì phải tập luyện cùng Nhã Kỳ. Nhã Kỳ học tập rất chăm chú, cũng chịu
được cực khổ, luyện võ suốt mất năm bất kể mưa gió đến thế nào, ngày nào ngày nấy cô vẫn đều đặn đi tới sân tập võ. Thành tích cô đạt được cũng
nằm trong nhóm tốt nhất, mấy năm qua, dù càng ngày cậu càng trở nên mạnh mẽ nhưng cũng khó có thể đánh thắng cô.
Hai ngày nay đúng lúc là vào cuối kì thi, hầu như sân thể dục ở
trường trung học chẳng có một người nào, hai người sẽ đánh nhau ở đó. Tạ Nhã Kỳ thất tình, phải tìm chỗ giải tỏa, cho nên các đòn đánh ra cũng
cực kì độc ác. Tạ Nhã Tĩnh thì không dám nặng tay quá với cô, sợ sẽ
khiến cô bị thương, quay về có khi còn bị mẹ giết chết.
Lúc mới bắt đầu Tạ Nhã Kỳ còn hét vang ha ha, nhưng rồi cuối cùng lời cũng thay đổi mất, đôi mắt ưng ửng đỏ, “Chị không muốn thích anh ấy,
chị sẽ không thích anh ấy nữa, chị không cần…”
Hơn nửa tiếng trôi qua, cả đầu cô mướt mát mồ hôi, sức lực cũng giảm
đi một ít, tiếng cũng khàn. Cô và Nhã Tĩnh ngồi dưới đất nhìn nhau rồi
cùng cười ha hả, cô lau mồ hôi, nhớ tới câu mẹ nói: “Trên đời này, chỉ
có em con là người thân duy nhất của con”.
“Nhã Tĩnh à, em là em trai tốt”.
“Haha”. Trong lòng Nhã Tĩnh thấy rất vui, nhưng bên ngoài lại ra vẻ
không dám nhận. Thở dốc xong, Nhã Tĩnh thở dài một hơi: “Cậu ta không
thích chị là tổn thất của cậu ấy, chị đừng khó chịu quá, một ngày nào đó chị sẽ gặp được một người tốt hơn cậu ấy nữa mà”.
Nhã Kỳ cảm giác nước mắt mình lại đột nhiên rơi xuống, cô nghĩ, em
trai mình tốt quá, được cậu ấy an ủi cô cũng thấy đáng giá lắm rồi.
“Chị muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc được là tốt rồi”. Nhã Tĩnh nói
xong Nhã Kỳ lại lau sạch nước mắt: “Chị không muốn khóc vì anh ấy, anh
ấy có thấy đâu, khóc còn làm đau mắt mình nữa”.
Cô đứng lên: “Mình về đi, chị tặng quà năm mới cho em, lần trước em nói muốn cái gì ấy nhỉ… mô hình xe à?”
“Hà hà, thế em cũng tặng quà cho chị, chúc mừng chị thất tình”.
“Biến”.
Nhã Kỳ và Nhã Tĩnh ra khỏi sân thể dục, Nhã Tĩnh còn định nói hay gọi Chu Thăng Thăng, đột nhiên phía trước có một chàng trai tuấn đú đón
nắng mai chạy về hướng bên này, khóe môi anh cong lên, một độ cong quyến rũ. anh hơi cúi mắt xuống, đập bóng rổ trong tay. Vạt áo khoác lất phất trong làn gió, người này không phải Hà Thích thì còn ai?
Nhã Tĩnh bất giác nhìn nụ cười bên khóe môi người nọ, cực kì không
vừa ý. Mặc dù tình cảm là thứ khó cưỡng cầu, nhưng mà nghĩ đến chuyện
Nhã Kỳ vừa khóc thê thảm đến vậy,
giờ nhìn lại người gây ra lại cười vô
tư như không tim không phổi thế này, cậu hận không thể lao lên đánh cho
anh một cái. Đúng lúc cậu muốn làm như vậy thì ngay khi ấy, phía sau Hà
Thích không xa, có một người đàn ông hao hao giống anh đến ba phần lên
tiếng: “Tiểu Thích, bạn con à?”
Người đàn ông đó rất đẹp trai, hai tay nhét vào túi áo, vừa lười
biếng vừa mê hoặc, quan trọng nhất chính là nơi vầng trán của ông có gì
đó trưởng thành và cẩn thận hơn Hà Thích.
“Nhã Tĩnh, Tạ Nhã Kỳ, hai người này là sinh đôi”. Hà Thích giới thiệu với người đàn ông nọ, sau đó chỉ người phía sau: “Chú mình”.
“Cùng chơi nhé”. Chú Hà cởi áo khoác ra để qua cái ghế dài cạnh bên, nói với cặp sinh đôi đáng yêu nhà họ Tạ.
Nhã Tĩnh nhìn Nhã Kỳ một chút, rõ ràng là cô không muốn, đôi mắt
trong suốt vẫn còn hơi ươn ướt, sắc mặt có vẻ mất kiên nhẫn. Rất hiếm
khi cô tỏ vẻ thế này. Cậu đi tới bên cạnh Nhã Kỳ, thì thầm với cô hai
câu. Nhã Kỳ nhìn lại câu, đầu tiên, trong đôi mắt cô có vẻ không hiểu
rõ, mờ mịt, ngay sau đó cô lại nở nụ cười, gật đầu, cũng được.
Trước đây Nhã Kỳ không thích mấy trò vận động như bóng rổ cho lắm,
thậm chí còn không xem cả thi đấu bóng rổ. Sau đó bởi vì xem Hà Thích
quá nhiều, cho nên dần dần cô lại thích bóng rổ, thế là cô bảo Nhã Tĩnh
dạy cho cô, cô học tập rất chăm chú, vào đại học còn tham gia câu lạc bộ bóng rổ, mặc dù không phải là giỏi nhất nhưng kĩ thuật cũng đủ qua tiêu chuẩn.
“Mình với em gái một đội”. Nhã Tĩnh vỗ vai Nhã Kỳ rồi nói.
Hà Thích ném quả bóng vào chiếc giỏ bóng rổ, lúc xoay người lại, anh
vô thức nhìn về phía Nhã Kỳ, cô lại không nhìn mình mà ngơ ngác nhìn một nơi nào đó, mũi hồng hồng. Anh nghi ngờ đưa mắt nhìn Nhã Tĩnh: “Em ấy
biết à?”
Nhã Tĩnh cười lạnh một tiếng, nhíu mày: “Em gái mình sao mà kém được”.
Nhưng mà trận bóng mới bắt đầu, con trai và con gái đã chênh lệch rõ
ràng. May là Nhã Kỳ đủ nhanh nhẹn, động tác thoăn thoắt, còn chặn được
một đường bóng của Hà Thích, tuy rằng cô đã ngầm đá thẳng một phát vào
chân phải Hà Thích mới ngăn được anh đi.
“Nhã Kỳ, bên này”. Nhã Tĩnh quay lại gọi cô. Chú Hà chơi bóng được
lắm, nhưng lại sợ va vào con gái nên chỉ có thể nhường nhịn đôi phần.
Không như Hà Thích, cuối cùng anh còn cướp với cô. Động tác giả của Nhã
Kỳ rất đẹp, có thể lừa người khác, nhìn quanh rồi quay quay một lát,
trái bóng thình lình vẩy ra sau.
Lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, Hà Thích ngồi dưới đất, vén ống quần lên xuýt xoa hai tiếng: “Tím rồi”.
Đúng là tím rồi, còn sứng nữa. Anh xoa xoa chân mình, trong lòng thì
ức chết. Trận thi đấu lúc nãy đã thay đổi cái nhìn của anh về cô không
ít, chơi bóng rổ cũng được lắm nhưng lòng khoan dung thì cực nhỏ. Còn
nhân cơ hội trả thù anh, lén đá vào chân anh, không phải là đạp đâu mà
là giẫm.
“Ôi tím rồi, ngại quá”. Trong lúc vô tình Nhã Kỳ đưa mắt nhìn anh,
bắp chân của anh rất trắng, được phủ lên một lớp lông chân khá mỏng,
nhìn rất hấp dẫn, à, và gợi cảm.
Hà Thích liếc cô một cái, mặt không cảm xúc: “Em cố ý”.
“Ừm, không để lại dấu vết trong lòng anh được nên em mới muốn ghi lại mấy vết tích lên người anh đó”. Nhã Kỳ cười nhạt: “Anh đừng nghĩ là em
xấu xa gì, em chỉ thấy như thế là công bằng mà thôi. Ừm, giờ em đã bình
thường lại rồi, vui vẻ rồi”.
Anh chỉ đau trên đùi, còn em là đau tận trong tim.
Chờ đến khi đau đớn trên đùi anh giảm bớt, anh cũng sẽ tan biết giữa
lòng em. Mặc dù ngay lúc này đây, trái tim em vẫn rung lên vì người đó,
thình thịch.
“Cô bé này được lắm, rảnh thì tập luyện với Hà Thích thêm”. Chú Hà đi tới, nhìn Nhã Kỳ cười vui vẻ: “Hà Thích sống trong quân đội từ nhỏ,
cũng biết chơi lắm”.
“Dạ”.
“Lần trước Hà Thích nói lúc học cấp ba từng bị một cô bé đánh chảy
máu mũi, không lẽ cô bé đó là con sao?” Đột nhiên chú Hà nghĩ tới chuyện gì đó rồi hỏi.
Khóe môi Hà Thích cứng đờ.
Nhã Kỳ cũng hơi ngừng lại, đúng lúc đó Nhã Tĩnh đi mua đồ uống nóng
quay về, chia cho mỗi người xong cũng hỏi bữa một câu: “Nói gì vậy ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com