Nhã Kỳ cắm ống hút rồi hút mạnh một hơi, sau đó cô quay lại cười với
chú Hà: “Có một buổi tối con bắt gặp một nam sinh cưỡng hôn một cô gái,
tối lửa tắt đèn, con không nhìn rõ nên đánh người đó luôn, hình như đánh không nhẹ thì phải”.
Nhã Kỳ cũng không biết lúc nói câu này mình có vẻ thế nào, cô chỉ biết sau khi nói xong mặt lại hơi cứng ngắc.
“Ồ?” Hình như chú Hà có vẻ khá kinh ngạc, ông liếc mắt nhìn Hà Thích
có đôi phần chế nhạo, “Tiểu Thích à, con mà cũng làm mấy chuyện lưu manh thế nữa à?”
Hà Thích khép mắt xuống, tay vẫn còn xoa xoa chân mình không buồn đáp, hàng mi dài rung rung.
Nhã Kỳ nhìn anh từ trên cao xuống, lòng tức giận không thôi, hóa ra
tên háo sức hai năm trước mình gặp lại chính là Hà Thích, hóa ra anh ấy
lại là người như vậy, cô nhìn nhầm thật rồi. Nhã Kỳ cắn ống hút, cổ họng đau đến mức không uống nổi.
“Mắt nào của em nhìn thấy anh cưỡng hôn cô ấy?” Đột nhiên Hà Thích
ngẩng đầu lên, mặt mày xanh mét, anh cau mày bực bội nhìn cô, đứng phắt
lên ép sát lại gần: “Em tưởng ai cũng như em à?”
“Này, Hà Thích, cậu làm gì đấy?” Nhã Tĩnh cảm thấy tình huống này
không ổn, cậu vội vàng che chắn phía trước Nhã Kỳ: “Đừng tưởng em gái
mình dễ bắt nạt”.
“Hà Thích, có gì thì từ từ nói”. Chú Hà vỗ vỗ vai Hà Thích: “Đừng nói chuyện hằn học với con gái như thế”.
Mặt Hà Thích thoáng đỏ lên, anh hận không thể kéo cô lại đây rồi đánh cho một trận. Có một số chuyện làm lén lút sau lưng, nhưng khi nhắc tới rồi lại vô cùng mất mặt. Cũng như việc bị người ta đánh cho một đấm anh còn nhịn được, nhưng bị người khác biết được nguyên nhân bị đánh thì
lại là chuyện khác. Năm đó anh cũng khá vô vị, sau khi tan học sẽ đi
trêu chọc mấy cô bé lớp mười, dẫn cô ấy tới khúc quanh cầu thang, nào
ngờ chưa gì đã bị người ta đánh cho sưng mặt mũi, một thời gian sau đó
cứ đụng vào mũi là lại bị chảy máu.
May mà lúc đó không có đủ ánh sáng, anh không lên tiếng và bỏ chạy
cũng nhanh, cho nên không ai biết người đó là anh. Anh nhìn lại cô một
cái, cô đứng sau lưng Nhã Tĩnh, cúi đầu uống đồ uống, như thể những
chuyện này không liên quan gì đến mình. Vốn tưởng rằng chuyện cứ thế là
qua, Nhã Kỳ im một lúc lại lò mặt ra bên cạnh Nhã Tĩnh, nghiêm túc nói:
“Anh thẹn quá hóa giân”.
Chú Hà đứng bên cười khẽ, có vẻ khá cân nhắc, nhưng Hà Thích lại nổi điên mất rồi.
“Muốn chơi nữa không?”
Chú Hà nhìn vẻ mặt Hà Thích là lại thấy buồn cười, rất hiếm khi ông thấy cậu tức điên đến vậy.
“Cháu không chơi nữa ạ, mọi người chơi đi”. Nhã Kỳ lấy áo khoác của
mình rồi mặc lại, trong tay vẫn còn cầm ly đồ uống nóng, ngồi một bên
cầm điện thoại ra chơi.
Mở diễn đàn ra xem tình hình bình luận trong topic, cô định đăng thêm bài đăng mới bằng điện thoại thử xem.
Đột nhiên nghe thoáng loáng vài tiếng “cẩn thận”, đầu còn chưa kịp
ngẩng lên, cô đã thấy có gì đó nện mạnh vào đầu mình một cái, ngay sau
đó là ngơ ngẩn, mắt đầy đom đóm, mơ màng choáng váng.
Chú Hà là người đầu tiên lao tới, ông quay lại nói với người phía
sau: “Hà Thích, cháu quá đáng rồi đấy”. Chỉ một câu bình thường nhưng
lại cực kì uy nghiêm, “Hà Thích, nếu Nhã Kỳ có chuyện gì không may, mình không làm anh em với cậu nữa”.
“Mình không cố ý”. Tiếng Hà Thích không giấu được lo lắng, vừa nãy
lúc chuyền bóng anh chỉ dùng mấy phần sức lực, không ngờ lại ném trúng
đầu cô. Anh đẩy hai người ra rồi ngồi xổm trước mặt Nhã Kỳ, cô cứ cúi
đầu rơi nước mắt, rất ít khi có một cô gái khóc thành như vậy trước mặt
anh, lại còn khóc vì anh, tự nhiên lại không biết nói gì: “Đau lắm à?”
“Phí lời, ném lên đầu cậu thử xem”. Nhã Tĩnh cũng lo lắm, ở nhà Nhã
Kỳ được chiều chuộng bao nhiêu, có khi nào bị đau đến vậy đâu, Hà Thích
lại ném mạnh, đập một cái như thế…
“Có khi nào bị chấn động não không, choáng quá thì làm sao bây giờ?”
“Đưa tới bệnh viện kiểm tra”. Chú Hà quả quyết: “Hà Thích, trước khi con làm gì hãy nghĩ đến hậu quả của nó đi”.
Hà Thích cũng hoảng rồi, anh ôm Nhã Kỳ rồi chạy thẳng ra ngoài. Lúc
mới đầu Nhã Kỳ còn chưa biết phải phản ứng
ra sao, cô khóc như thế cũng
là theo bản năng, quả bóng đó nện thẳng vào đầu cô đau kinh khủng. Nhưng mà Hà Thích ôm cô chạy thế này cũng là một chuyện khiến người ta khiếp
sợ.
“Em đi được”. Cô thút thít, nước mắt cũng vơi dần.
Xe đỗ ngoài cổng trường, anh không buông ra mà bế cô đặt vào xe, đóng cửa lại rồi nổ máy, giọng anh đầy xin lỗi: “Anh không cố ý thật mà”.
“Vâng”. Cơn đau giảm dần, huyệt thái dương vẫn nảy lên thình thịch,
nhưng mà không nghiêm trọng đến thế. Trong tay cô vẫn còn nắm ly nước
nóng mà Nhã Tĩnh mua cho, nước văng hết sạch, may mà quần áo đủ dày nên
không bị thấm vào. Hà Thích lấy mấy tờ khăn giấy đưa cô: “Em lau đi”.
“Xe của chú anh à?” Nhã Kỳ lúng búng hỏi, thực ra cũng là vì cô thấy hơi ngượng ngùng.
“Ừ, xe lúc trước cũng của chú, cái này là chiếc thứ hai”. Hà Thích đáp.
“À”. Cô trả lời rồi nói tiếp: “Em không đau lắm đâu, không cần tới bệnh viện mà”.
“Đi kiểm tra thôi, nếu không chắc chắn Nhã Tĩnh không tha cho anh
đâu”. Hà Thích lại nhìn cô một cái, đưa khăn tay sang: “Em lau nước mắt
đi”.
“Vâng”. Cô cầm lấy, cúi đầu lau chầm chậm, cố gắng không phát ra tiếng động.
“Lần đó sau khi em đánh anh, suốt một thời gian dài anh cứ bị chảy máu mũi mãi”.
“Em xin lỗi”.
“Anh không trách em”.
“Anh đúng là lập dị…” Nhã Kỳ liếc anh một lúc.
Đến bệnh viện xếp hàng kiểm tra, kết quả là bị chấn động não nhẹ. Hà
Thích vẫn còn đang áy náy, mặc dù không phải anh cố ý nhưng mọi chuyện
cũng từ anh mà ra, anh nói: “Anh mời em ăn cơm nhé”.
“Haha”. Nếu anh nói câu này với cô ngày hôm qua, có lẽ cô sẽ vui mà
bay thẳng lên trời, nhưng bây giờ cô lại không thấy vui vẻ một chút nào. Nhã Kỳ khẽ lắc đầu: “Em phải về nhà”.
Điện thoại của Hà Thích vang lên: “Ừm… bị chấn động não nhẹ.. bác sĩ nói không sao, phải nghỉ ngơi… Doanh Giai phường? Ừ, được”.
Hà Thích cúp máy, “Chú anh và Nhã Tĩnh đang ở đường Giang Tân, chờ chúng ta sang ăn cơm đó”.
“Hả, Nhã Tĩnh cũng đi à?” Nhã Kỳ không tin nổi, “Thế thì ngại lắm”.
“Quán ăn đó là do chú anh mở năm ngoái, kinh doanh tốt lắm, món cũng ngon… nhân tiện để xin lỗi em luôn”.
Nhã Kỳ không từ chối nữa, nếu có Nhã Tĩnh ở đó thì cô cũng có một
người bạn rồi. Lúc hai người đến nơi, Hà Thích dẫn cô vào trong. Nơi này không giống những quán ăn thông thường mà trông như một hội quá cao
cấp.
Cách trang trí ở đây cũng khá tao nhã và cực kì đặc biệt, Hà Thích
rất quen thuộc chỗ này, anh dẫn cô vào một căn phòng khách. Nhã Tĩnh đã
ngồi trong, nhìn thấy Nhã Kỳ tới thì đau lòng xoa xoa đầu của cô: “Nhã
Kỳ, chị vẫn ổn chứ?”
“Không sao đâu, không sao, chị hết đau rồi”. Nhã Kỳ ngồi xuống bên cạnh cậu, lườm một cái: “Sao phải tới đây?”
“Chú Hà nhiệt tình quá nên em mới tới, haha”. Nhã Tĩnh đáp xong lại
ngẩng đầu lên tức giận nhìn Hà Thích đối diện, “Nam tử hán đại trượng
phu, sao cậu lại hẹp hòi thế chứ, bị con gái đánh một cái có sao đâu?
Cậu chẳng ra sao cả, bắt nạt con gái, bị đánh là phải”.
Hà Thích cũng không để ý đến cậu, anh nhìn ra cảnh sông ngoài cửa sổ.
“Nhỡ em gái mình bị cậu làm cho ngốc thì sao đây, cậu chịu trách nhiệm à?”
Hà Thích ho khẽ một tiếng: “Nếu ngốc thật thì đương nhiên mình sẽ chịu trách nhiệm”.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com