Chuyển biến của lão giả áo xanh nhất thời khiến cho tâm thần đám người
vây xem xung quanh nhất thời kinh ngạc, đồng thời cũng có không ít kẻ lộ ra nụ cười khinh thường. Lão giả này cuối cùng cũng lại chịu thua a!
Trước đây, lão giả kia rõ ràng lòng mang oán khí, khí thế hừng hực, bộ
dáng tuyệt đối không chịu thoái nhượng. Nhưng sau một khắc, thái độ của
hắn lại hoàn toàn chuyển biến, đối mặt với Triệu Phong kiêu ngạo cũng
chỉ bày ra gương mặt vui vẻ.
Đám người tu vi hơi thấp nhìn không ra mánh khóe trong đó, nhưng nơi này là Nam Vận Thành, đại thành phồn hoa nhất khu vực phụ cận,
trong đó cũng có khá nhiều cường giả. Không ít người vẫn là chú ý tới,
trước khi thái độ của lão giả áo xanh đại biến, tựa hồ Triệu Phong đã
nói với hắn mấy câu gì đó.
Sau đó, đám người Triệu Phong quay trở lại tửu lâu, ngồi ở cái
bàn vừa rồi lão giả đã ăn cơm. Trong tửu điếm, điếm tiểu nhị lập tức đưa tới một bộ ly rượu cùng chén đũa mới.
- Lão phu trước kính công tử một ly!
Lão giả áo xanh bưng ly rượu lên, một hơi uống cạn.
Mắt thấy việc này phảng phất như đã giải quyết xong, đám người
vây xem cũng dần dần tản đi, trong lòng âm thầm cảm khái. Có một lão cha lợi hại chính là tốt như vậy a! Ngay cả cường giả tu vi cao hơn Triệu
Phong mấy cái cấp bậc cũng phải lựa chọn chịu thua, khuôn mặt tươi cười
vui vẻ đón chào.
Sau khi uống xong ly rượu, ánh mắt lão giả áo xanh khẽ nghiêm túc trở lại, nhìn chằm chằm về phía Triệu Phong.
- Tiểu bối, làm sao ngươi biết được thân phận của ta?
Lão giả áo xanh thấp giọng hỏi, thanh âm nhỏ gần như không thể
nhận ra. Hắn chính là Đệ nhất Thiên kiêu trong vòng ngàn năm qua của
Thanh Thành Kiếm Phái, Hoắc Thanh Phong. Nhưng cách đây mấy tháng, Thanh Thành Kiếm Phái đã bị thế lực địch quân bao vây tiễu trừ. Dưới sự liều
mạng của các Trưởng lão Kiếm phái, bảo hộ cho hắn bình yên đào tẩu.
Nhưng trên đường đào tẩu, Hoắc Thanh Phong cũng gặp phải rất nhiều thế
lực địch quân truy sát, thân mang trọng thương, cuối cùng vất vả lắm mới chạy được tới đây.
Hình tượng lão giả áo xanh cụt tay chẳng qua là do hắn dịch dung mà thôi. Theo như hắn nghĩ, Triệu Phong hiển nhiên là biết rõ thân phận của chính mình, mới đoán ra thương thế của hắn cùng với đan dược hiện
tại hắn đang cần.
- Chút chuyện nhỏ này đối với ta chẳng có chút khó khăn gì!
Triệu Phong tự tin cười một tiếng, cũng uống một ly rượu. Hắn
căn bản không biết thân phận lão giả này là gì, nhưng cho dù nói thật
ra, đoán chừng Hoắc Thanh Phong cũng sẽ không tin, cho nên Triệu Phong
mới nói như thế. Đương nhiên, nếu hắn thật sự muốn biết thân phận của
lão giả, quả thật là dễ như trở bàn tay, không có chút độ khó nào.
Hoắc Thanh Phong trừng mắt nhìn Triệu Phong, trong mắt thoáng
mang theo một tia khinh bỉ. Hắn cho rằng Triệu Phong quá mức tự cao, tự
cho là đúng.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu cũng lập tức kêu lên, không ngừng khoa tay múa
chân, tựa hồ như đang khen Triệu Phong. Hiện tại, đi theo Triệu Phong nó mới có một con đường sống. Tiểu tặc miêu cũng đã lăn lộn tại Nam Vận
Thành này một đoạn thời gian, cũng biết được một chút thân phận của
Triệu Phong. Nếu Triệu Phong muốn thu nó làm sủng vật, như vậy nó sẽ đi
theo Triệu Phong, đến lúc đó nói không chừng còn có thể trộm được một
chút bảo vật nào đó của Phủ Thành chủ nữa.
- Công tử, mèo ta cũng đã cho ngươi! Chuyện của ta, cũng phải nhờ công tử giúp một chút rồi!
Hoắc Thanh Phong không muốn tiếp tục nói lời vô ích với Triệu Phong nữa, mà đi thẳng vào vấn đề.
- Ngươi muốn ta giúp ngươi lấy ra đồ vật mà tặc miêu đã trộm,
đồng thời cũng tìm người giúp ngươi luyện chế Hồn Nguyên Thanh Đan sao?
Triệu Phong trực tiếp hỏi. Nếu hắn đoán không sai, thứ mà Tiểu
tặc miêu đã trộm, có khả năng chính là dược liệu để luyện chế Hồn Nguyên Thanh Đan. Nếu không, lão giả áo xanh cũng sẽ không gấp gáp như vậy.
- Hồn Nguyên Thanh Đan?
Trong lòng đám người Triệu Vân, Triệu Hải thoáng chấn động một
cái. Đây không phải là đan dược Lục phẩm Cao giai trong truyền thuyết
sao? Loại đan dược phẩm cấp này, cho dù là ở Phủ Thành chủ cũng không có được bao nhiêu. Hiện tại bọn chúng mới ý thức được, lão giả áo xanh
trước mắt này so với trong tưởng tượng có lẽ còn lợi hại hơn.
Tại Thế giới Vô Tướng, đan dược có phân chia phẩm cấp rõ ràng,
mỗi một phẩm đối ứng với một đại cảnh giới. Mà đan dược Lục phẩm chính
là đối ứng với Bất Diệt Cảnh! Lúc này, bọn chúng lại càng thêm bội phục
Triệu Phong. Không ngờ Triệu Phong lại có thể khiến cho lão giả áo xanh
phải ăn nói khép nép, khuôn mặt tươi cười đón chào như vậy.
- Bất quá, Hồn Nguyên Thanh Đan chính là đan dược Lục phẩm Cao
giai, đan sư có thể luyện chế trong Nam Vận Thành cũng không nhiều. Hơn
nữa phẩm chất cùng xác suất thành đan cũng không phải là rất cao…
Triệu Phong khẽ lắc đầu.
Ánh mắt Hoắc Thanh Phong cũng thoáng ảm đạm xuống vài phần. Hắn
tự nhiên biết rõ điểm này, nhưng hắn nhất định phải đánh cuộc một lần.
Bằng không, thân thể cùng linh hồn của hắn sẽ lưu lại thương tổn càng
khó chữa trị hơn. Con đường võ đạo sau này sợ rằng sẽ phải dừng lại tại
đây. Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Hoắc Thanh Phong đã dâng lên một cỗ
sát ý phẫn nộ. Hắn muốn báo thù, không muốn cứ như vậy vô tri vô giác
trôi qua cả đời, không ngừng trốn tránh truy sát của địch nhân.
- Bất quá, ta ngược lại có biện pháp có thể kiếm cho ngươi Hồn Nguyên Thanh Đan phẩm chất cao nhất!
Triệu Phong đột nhiên mở miệng nói.
Hoắc Thanh Phong nhất thời ngẩng phắt đầu lên. Cảm giác mất mác, phẫn nộ, sát ý trong mắt hoàn toàn bị quét sạch sẽ. Hồn Nguyên Thanh
Đan phẩm chất bình thường không thể nào triệt để chữa trị thương thế của hắn, nhưng đan dược cao cấp có lẽ sẽ có hy vọng.
- Công tử có yêu cầu gì, cứ việc nói ra!
Sắc mặt Hoắc Thanh Phong khôi phục lại như thường. Ánh mắt hắn
thâm trầm nhìn chằm chằm Triệu Phong, phát hiện kẻ này quả thật không
đơn giản.
- Cho ngươi một cơ hội, làm người hầu của ta!
Triệu Phong bình thản nói.
Lời này vừa nói ra, đám người Triệu Vân, Triệu Hải phía sau nhất thời trợn to hai mắt, trái tim treo lên tới cổ họng. Không ngờ Triệu
Phong lại đưa ra yêu cầu như vậy với một gã cường giả tuyệt thế. Cho dù
Triệu Phong có là Nhị nhi tử Thành chủ đi chăng nữa, cũng không có khả
năng có một người hầu cấp bậc Thần Biến Cảnh, càng đừng nói tới người
hầu cấp bậc Bất Diệt Cảnh.
- Ngươi đang đùa giỡn ta?
Hoắc Thanh Phong nhất thời phẫn nộ, trong thanh âm không chút
che giấu sát ý băng lãnh. Chỉ là một tiểu hài tử, lại muốn hắn thân là
cường giả Bất Diệt Cảnh làm người hầu. Đây quả thật là chuyện cười lớn
nhất thiên hạ. Lúc này, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm Triệu Phong, một khi kẻ này vẫn còn không biết thân biết phận, hắn thậm chí sẽ trực
tiếp xuất thủ giết chết Tiểu tặc miêu, lấy đi dược liệu, bỏ chạy khỏi
nơi này.
Đám người Triệu Vân, Triệu Hải cảm thụ được sát ý của Hoắc Thanh Phong, đồng dạng tóc gáy nổi dựng lên, toàn thân không ngừng run rẩy.
Mà Tiểu tặc miêu cũng bị dọa phải nấp hẳn sau người Triệu Phong. Chẳng
biết tại sao, nó cảm thấy ở sau lưng Triệu Phong rất có cảm giác an
toàn.
- Ta và lão nhân này đơn độc nói chuyện, các ngươi ở lại nơi này đợi ta!
Triệu Phong nhìn về phía đám con cháu Triệu thị ở một bên.
- Phong ca, ngươi…
Thanh âm Triệu Vân run rẩy, nhưng hắn còn chưa kịp nói lời nào,
đã bị Hoắc Thanh Phong dọa cho nuốt hết những lời định nói trở lại trong bụng.
- Ngươi đi theo ta a! Chuyện tình đan dược, ta có thể giúp ngươi trước một chút. Sau đó ngươi mới suy nghĩ cẩn thận những lời ta vừa
nói!
Triệu Phong nhìn về phía Hoắc Thanh Phong, vẻ mặt bình thản.
- Được!
Sắc mặt Hoắc Thanh Phong có chút hồ nghi, nhưng hắn cũng không
sợ Triệu Phong sẽ giở trò quỷ gì. Chỉ cần Triệu Phong còn ở bên cạnh
hắn, cho dù là Thành chủ Nam Vận Thành có tới cũng không dám có hành
động thiếu suy nghĩ gì.
Trước khi rời đi, Triệu Phong cũng lôi theo Tiểu tặc miêu đang giả chết nằm một bên, ba người chậm rãi đi ra khỏi thành.
Sắc mặt Hoắc Thanh Phong trầm xuống. Không ngờ tiểu gia hỏa này
lại dám đơn độc đi theo chính mình ra khỏi thành. Hắn không sợ chính
mình động thủ giết người giết mèo, sau khi lấy đi dược liệu liền bỏ chạy luôn sao? Đương nhiên, Hoắc Thanh Phong cũng sẽ không bởi vì ngôn ngữ
càn rỡ trước đây của Triệu Phong mà làm như vậy. Dù sao Triệu Phong cũng có khả năng cấp cho hắn Hồn Nguyên Thanh Đan cao cấp.
Rất nhanh, hai người một mèo đã đi tới bên cạnh một con sông nhỏ bên ngoài thành Bắc. Xung quanh nơi này cây cối tươi tốt, người ở thưa
thớt, cũng tính tương đối bí mật.
- Ngươi nói kiếm cho ta đan dược, tới nơi này làm gì?
Trên mặt Hoắc Thanh Phong lộ ra thần sắc nghi hoặc.
- Luyện đan!
Triệu Phong nhàn nhạt trả lời, sau đó lấy từ trong Không gian Trữ vật ra một cái lò luyện đan tử sắc hoa văn hình rồng rậm rạp.
- Ý ngươi nói là ngươi sẽ luyện chế Hồn Nguyên Thanh Đan cho ta?
Hoắc Thanh Phong sửng sốt một hồi lâu sau mới phản ứng trở lại,
sắc mặt nhất thời đại biến. Gã Nhị nhi tử Thành chủ này cũng không phải
kiêu ngạo, thổi da trâu bình thường a! Hắn quả thật chính là kiêu ngạo
đến vô pháp vô thiên, thổi da trâu có thể thổi rách trời!
Hồn Nguyên Thanh Đan chính là đan dược Lục phẩm Cao giai, cho dù là Đan sư Lục phẩm bình thường, xác suất luyện chế thành công cũng đều
chưa tới một thành. Mà loại Đan sư cấp bậc này, cho dù thiên phú ngất
trời cũng phải chừng năm trăm tuổi trở lên, đại đa số đều là mấy ngàn
tuổi, thậm chí là cả vạn tuổi. Mà hiện tại, không ngờ tên tiểu hài tử
mười mấy tuổi trước mặt này lại mở miệng nói muốn luyện chế đan dược Lục phẩm.
Sắc mặt Hoắc Thanh Phong nhất thời băng lãnh. Nếu Triệu Phong
thật sự chuẩn bị tự mình luyện đan, hắn quyết định sẽ lập tức động thủ
giết chết tên tiểu hài tử cùng con tặc miêu hại người
này. Tiểu tặc miêu ở bên cạnh lại càng toàn thân run rẩy, cảm thấy tên tiểu hài tử này
chính là muốn chết a. Xem ra lần này chính nó cũng chạy trời không khỏi
nắng!
- Tiểu tặc miêu!
Sắc mặt Triệu Phong nhất thời nghiêm nghị, vươn tay ra điểm một
cái ngay giữa mi tâm Tiểu tặc miêu. Chẳng biết tại sao, nghe được tiếng
xưng hô này, trong lòng Tiểu tặc miêu có một loại quen thuộc không hiểu. Hơn nữa, một chỉ kia của Triệu Phong nhìn như không nhanh lắm, nhưng nó làm thế nào cũng không thể tránh thoát, cuối cùng đã bị Triệu Phong
điểm một cái giữa mi tâm.
Một tia quang điểm mộng huyễn mà người thường không thể nào nhìn ra nháy mắt liền tiến vào linh hồn của Tiểu tặc miêu, tiến vào sâu bên
trong ký ức của nó. Sau một khắc, Tiểu tặc miêu nhất thời đứng thẳng bất động tại chỗ, toàn thân run rẩy nhè nhẹ, phảng phất như chuẩn bị phát
điên vậy.
Hoắc Thanh Phong nhìn chằm chằm một màn trước mắt. Con tặc miêu
này như thế nào lại đột nhiên biến thành như vậy? Nhưng nhìn được một
lúc, Hoắc Thanh Phong đột nhiên có cảm giác, con tặc miêu này so với
trước đây tựa hồ đã có một sự biến hóa cực lớn. Nhưng cụ thể là biến hóa gì, thì hắn lại không thể nói ra được.
Đột nhiên, trong ánh mắt Tiểu tặc miêu chợt lóe lên một tia quang mang giảo hoạt.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu đột nhiên phóng người lên, nhảy lên trên vai Triệu Phong, bộ dạng thập phần thân thiết khẽ cọ cọ vài cái.
- Mau lấy dược liệu ra đây!
Triệu Phong khẽ mỉm cười, nói. Sau khi lấy dược liệu từ trong
miệng ra, ánh mắt Tiểu tặc miêu nhìn chằm chằm về phía Hoắc Thanh Phong, khóe miệng thủy chung mang theo một tia tươi cười giảo hoạt.
- Hửm?
Sắc mặt Hoắc Thanh Phong khẽ trầm xuống. Hiện tại, hắn đã không
nhìn thấy trong mắt Tiểu tặc miêu có bất luận một tia sợ hãi nào cả,
trái lại chỉ có sự trào phúng, khiến cho hắn nhìn không thấu. Con mèo
trước đây hắn có thể tùy tiện nghiền giết, hiện tại lại có loại cảm giác đã leo lên trên đầu hắn vậy.
- Vừa rồi tiểu tử này đã làm cái gì?
Sắc mặt Hoắc Thanh Phong khẽ biến, ánh mắt nhìn về phía Triệu
Phong. Vừa rồi Triệu Phong chính là điểm một cái tại mi tâm con tặc miêu này, kết quả con tặc miêu này trong vô hình đã phát sinh biến hóa thật
lớn. Ngay tại thời điểm Hoắc Thanh Phong nhìn về phía Triệu Phong, hắn
phát hiện Triệu Phong không ngờ đã bắt đầu luyện đan rồi!
- Hồn Nguyên Thanh Đan của ta!
Hoắc Thanh Phong kêu lên một tiếng thất thanh. Vừa rồi hắn đã hạ quyết tâm, nếu Triệu Phong thật sự tự mình luyện đan, hắn sẽ lập tức
xuất thủ giết chết tiểu tử này. Nhưng bởi vì biến hóa của Tiểu tặc miêu, hắn không ngờ đã quên mất việc theo dõi hành động của Triệu Phong. Đến
lúc hắn nhìn lại thì Triệu Phong đã bắt đầu luyện đan rồi.
Tên tiểu hài tử mười mấy tuổi này làm sao biết cái gì là luyện
đan chứ? Cho dù là Đan sư của Nam Vận Thành đi chăng nữa, cũng khó có
thể đảm bảo xác suất luyện đan thành công, nhưng ít nhất cũng còn một
tia hy vọng. Nếu để cho tiểu tử này giúp hắn luyện đan, như vậy tuyệt sẽ không có bất cứ hy vọng nào nữa!
Nhưng đột nhiên, lúc này Hoắc Thanh Phong chợt bị thủ pháp luyện đan của Triệu Phong hấp dẫn. Động tác bắt lấy dược liệu kia thật sự là
nước chảy mây trôi, thậm chí còn có thể nhất tâm nhị dụng, một bên tinh
lọc vật liệu, một bên luyện chế. Vừa nhìn một cái, rất có phong phạm của Đại sư. Mặc dù cũng không hiểu luyện đan, nhưng Hoắc Thanh Phong cũng
bị động tác luyện đan của Triệu Phong hấp dẫn.
- Lẽ nào… kẻ này thật sự là Đại sư Đan đạo…
Trong lòng Hoắc Thanh Phong kinh nghi bất định. Tên tiểu hài tử
trước mặt này mang đến cho hắn quá nhiều kinh ngạc. Thời kỳ bình thường, hắn một năm cũng khó có thể kinh ngạc được mấy lần.
Đúng lúc này, trong tử lô kia chợt bay ra một đám hương khí u
lam sắc. Khẽ hít vào một cái, toàn thân Hoắc Thanh Phong nhất thời thư
sướng, linh hồn thanh u băng lãnh một trận.
- Hắn thật sự có thể…
Sắc mặt Hoắc Thanh Phong liên tục biến hóa, trong lòng ôm lấy hy vọng thật lớn, nhìn chằm chằm Triệu Phong. Lúc này hắn đang thầm suy
đoán, tên tiểu hài tử trước mặt này hiển nhiên là bất phàm, nói không
chừng là một cường giả cấp bậc Hỗn Thiên Cửu Giai nào đó chuyển thế
trọng sinh, hoặc là đã bị cao nhân Đại năng nào đó Đoạt xá.
Sau khi Triệu Phong trọng sinh vào thế giới này, cũng rất có
nghiên cứu đối với Đan đạo, hơn nữa cũng thường xuyên tự mình nếm thử
luyện đan. Nhưng hắn cao nhất cũng chỉ từng luyện chế ra đan dược Ngũ
phẩm, vẫn chưa từng luyện qua đan dược Lục phẩm. Một phần cũng bởi vì
loại dược liệu cấp bậc cao đẳng này hơn có chút khó tìm. Hiện tại Hoắc
Thanh Phong chủ động đưa tới cửa, Triệu Phong nhất thời nổi hứng, liền
muốn thử một lần.
Ông!
Trong tử lô đột nhiên phát ra lam quang đại thịnh, kèm theo
hương khí thanh u nồng đậm, khiến cho cây cỏ xung quanh cũng đều rung
động một trận, tốc độ sinh trưởng nhất thời tăng nhanh. Sắc mặt Hoắc
Thanh Phong càng lúc càng kích động. Hắn có loại cảm giác, đan dược bên
trong lò tựa hồ sắp sửa thành đan rồi.
Oanh phanh!
Nhưng đúng lúc này, trong tử lô kia chợt phát ra một trận nổ
vang trầm đục. Nắp của lò luyện đan bị chấn bay sang một bên, trong đó
bốc ra trận trận khói đen. Một đám đan dược cháy đen vỡ nát nằm dưới đáy lò luyện đan đập thẳng vào trong mắt Hoắc Thanh Phong.
- Đã thất bại a!
Triệu Phong khẽ lắc đầu một cái. Hắn chưa từng luyện qua đan
dược Lục phẩm bao giờ, lần đầu tiên đã liền luyện chế đan dược Lục phẩm
Cao giai, thất bại cũng là bình thường.
Nhưng sau lưng hắn, sắc mặt Hoắc Thanh Phong nhất thời trở nên
vô cùng âm trầm, tràn ngập sương lạnh. Tiểu tử này tuyệt đối chính là
đang đùa giỡn hắn! Những động tác vừa rồi nhìn như hành vân lưu thủy kia tuyệt đối chỉ là giả vờ! Không ngờ chính mình lại cho rằng tiểu tử này
có phong phạm đại sư, là cường giả chuyển thế! Thật đúng là chê cười a!
Trong cơ thể Hoắc Thanh Phong nhất thời lan tỏa ra một cỗ khí tức Kiếm
đạo đáng sợ, bức thẳng về phía Triệu Phong.
- Chậm đã! Vẫn còn chưa thất bại!
Triệu Phong lập tức kêu lên. Hắn vội vàng nhặt nắp lò ở một bên
lên, đậy lại lò luyện đan tử sắc. Không người nào nhìn thấy, lúc đậy lại nắp lò luyện đan, trong linh hồn của Triệu Phong cũng ba động ra một cỗ lực lượng kỳ dị.
- Chó má! Hôm nay ta sẽ làm thịt tên tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi!
Hoắc Thanh Phong chửi ầm lên. Hắn bị tên tiểu tử này lừa gạt quá thảm rồi! Đan dược cũng đã cháy đen vỡ nát cả rồi, không ngờ tên tiểu
tử này lại còn muốn lừa gạt chính mình. Lần này hắn thế nào cũng sẽ
không tin tưởng Triệu Phong nữa.
- Đã thành công a!
Triệu Phong lập tức mở nắp lò ra. Chỉ thấy bên trong tán xạ ra
một đám quang mang u lam sắc, mang theo khí tức thanh lãnh nhàn nhạt lan tỏa ra bốn phía xung quanh.
Hoắc Thanh Phong vốn đang chuẩn bị xuất thủ, sắc mặt nhất thời
ngẩn ra, nhãn mâu mở to, nhìn chằm chằm ba viên đan dược toàn thân u lam sắc nằm yên trong lò luyện đan, trong lòng sóng biển cuộn trào.