Nhìn thấy ba viên đan dược u lam sắc thông thấu phát ra u quang trong
trẻo nhưng thanh lãnh nằm trong lò luyện đan, còn có từng trận từng trận đan khí thanh khiết thấm người kia, Hoắc Thanh Phong có thể xác định,
đây tuyệt đối là đan dược Lục phẩm Cao giai!
Nhưng điều khiến cho hắn kinh hãi căn bản không phải là điểm
này! Vừa rồi đám đan dược kia rõ ràng đã nổ tung, cháy đen vỡ nát rồi,
tuyệt đối là đã luyện chế thất bại! Mà sau khi Triệu Phong đậy nắp lò
luyện đan lại, khi mở ra một lần nữa, bên trong không ngờ lại thần kỳ
xuất hiện ba viên Hồn Nguyên Thanh Đan hoàn chỉnh!
- Điều này sao có thể?
Nhận thức của Hoắc Thanh Phong đã triệt để bị Triệu Phong lật
đổ! Hắn khó có thể tưởng tượng nổi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ vừa rồi chính mình đã xuất hiện ảo giác rồi sao? Điểm này, hắn tuyệt
đối nghĩ không ra! Nhưng cho dù không có điểm vướng mắc này, thì việc
Triệu Phong có thể luyện chế ra đan dược Lục phẩm Cao giai cũng là
chuyện không có khả năng xảy ra a!
Kết hợp với đủ loại sự tình trước đây, Hoắc Thanh Phong rốt cuộc cũng minh bạch, tên tiểu hài tử trước mặt này tuyệt đối không đơn giản!
- Công tử, vừa rồi là chuyện gì xảy ra?
Hoắc Thanh Phong mang tính thăm dò nhỏ giọng dò hỏi.
- Khụ khụ… Đan dược cháy đen trước đây ngươi nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi! Vừa rồi ta muốn nhìn thử một chút phẩm hạnh của ngươi thế nào. Thế nhưng… Haizzz…
Triệu Phong vội ho khan một tiếng, sau đó bày ra bộ dáng thâm
trầm nói. Cuối cùng lại còn thở dài một tiếng nữa. Trên thực tế, vừa rồi hắn đã luyện chế thất bại. Nhưng sự tình này cũng không cần nói ra
ngoài, nếu không sẽ bại lộ bí mật về Mộng Huyễn Bản Nguyên của hắn rồi.
- Ảo giác?
Trong đầu Hoắc Thanh Phong khẽ chấn động một cái. Chỉ có khả
năng này mà thôi! Nếu không, đan dược cháy đen làm sao lại đột nhiên
biến thành đan dược thành phẩm? Hơn nữa, có thể luyện chế ra đan dược
Lục phẩm Cao giai, tiêu chuẩn Đan đạo của Triệu Phong căn bản khó có thể tưởng tượng a! Nói không chừng tại thời điểm luyện đan, Triệu Phong đã
cố tình thêm vào một chút hương khí hư huyễn, bằng không hắn cũng không
có khả năng xuất hiện ảo giác như vậy.
Hoắc Thanh Phong nháy mắt liền khẳng định điểm này. Tên tiểu hài tử trước mặt này nhất định là tồn tại sâu không thể lường. Còn con tặc
miêu kia nữa, sau khi bị Triệu Phong điểm một cái cũng đã biến thành khó có thể nhìn thấy rồi. Lúc này, Hoắc Thanh Phong lại nhìn thấy thần sắc
thất vọng trên mặt Triệu Phong. Hiển nhiên, vừa rồi hắn thấy luyện đan
đã thất bại, lại động sát cơ với Triệu Phong, đã khiến cho đối phương
thất vọng với phẩm hạnh của hắn rồi.
- Công tử… Tiền bối, vừa rồi tại hạ nhất thời xung động, xin hãy thứ lỗi!
Hoắc Thanh Phong lập tức cung kính nói. Hiện tại hắn đã xác
định, Triệu Phong chắc chắn là cường giả chuyển thế hoặc là Đại năng
Đoạt xá, ngay cả xưng hô cũng đều sửa lại. Huống hồ, đối phương chí ít
đã giúp hắn luyện chế ra Hồn Nguyên Thanh Đan, tuyệt đối có tiêu chuẩn
Đan sư Lục phẩm, hắn tự nhiên có chút ngượng ngùng, mới thoáng giải
thích một chút.
- Ừm! Nhìn thái độ của ngươi cũng coi như là thành khẩn, hiện tại ngươi có thể suy nghĩ một chút lời nói trước đây của ta rồi!
Hai tay Triệu Phong chắp lại sau lưng, bộ dáng tư thái thản
nhiên. Một cỗ khí chất cao thâm vô hình nhất thời lan tỏa ra. Hắn căn
bản không cần phải cố tình giả vờ. Kiếp trước Triệu Phong chính là cường giả Tạo Hóa Cấp, loại khí chất cùng tư thái thuộc về cường giả kia
chính là trời sinh đã có. Mà Tiểu tặc miêu đứng trên bờ vai của hắn cũng thể hiện ra một bóng lưng thập phần thâm thúy, lộ ra chính mình cũng
không tầm thường.
Lần này, Hoắc Thanh Phong cũng không tức giận như trước đây nữa, mà lâm vào trầm tư. Kết hợp đủ mọi chuyện, hắn có thể xác định người
trước mặt tuyệt đối là sâu không thể lường, không thể dùng bề ngoài để
cân nhắc được. Hơn nữa, đối phương đã biết rõ tu vi thời kỳ đỉnh phong
của hắn, lại vẫn như cũ nói ra lời này, hiển nhiên là có lực lượng rất
lớn.
- Nếu ta đi theo kẻ này, nhất định sẽ có thể báo thù rửa hận, trùng kiến lại Thanh Thành Kiếm Phái!
Trong lòng Hoắc Thanh Phong thầm nghĩ. Nhưng hắn đường đường là
thiên kiêu Bất Diệt Cảnh, lại đi làm người hầu của một tên tiểu hài tử
mười ba mười bốn tuổi, thật sự có chút khó nhìn rồi.
- Chịu được cái nhục nhỏ mới có thể thành đại sự! Ta thấy thiên
phú của ngươi không tệ, mới dự định thu ngươi làm người hầu. Nếu ngày
sau ngươi có biểu hiện tốt, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi…
Triệu Phong một lần nữa lên tiếng, sau đó xoay người lại chuẩn
bị rời đi, bộ dáng giống như không thèm để ý tới Hoắc Thanh Phong vậy.
- Tiền bối, xin hãy dừng bước!
Hoắc Thanh Phong trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên vươn tay ra, gọi Triệu Phong lại. Cuối cùng, Hoắc Thanh Phong đã làm ra lựa chọn.
Hắn muốn báo thù rửa hận, muốn một lần nữa trùng kiến tông môn, muốn
được quang minh chính đại sống trên đời! Nhưng muốn làm được những
chuyện này, hắn nhất định phải trả ra một cái giá nào đó mới được. Triệu Phong trước mặt này hiển nhiên là tồn tại sâu không thể lường, đây là
một lần cơ duyên của hắn, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cái cơ duyên
này!
- Đây là khế ước trăm năm! Một trăm năm sau, ngươi muốn đi đâu thì cứ việc đi!
Triệu Phong ném ra một Khế ước Quyển trục. Thiên phú của Hoắc
Thanh Phong thật sự cũng không tệ, giai đoạn hiện tại có thể giúp Triệu
Phong xử lý một vài sự tình, cho nên Triệu Phong chỉ cần hắn một trăm
năm mà thôi.
- Chỉ một trăm năm thôi sao?
Trong lòng Hoắc Thanh Phong khẽ động, lập tức liền ký kết Khế
ước Quyển trục. Đối với một Võ giả, thời gian một trăm năm bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng nếu nói dài thì lại cũng không dài lắm.
- Đi thôi!
Triệu Phong khẽ mỉm cười, dẫn theo Hoắc Thanh Phong quay trở lại Nam Vận Thành.
- Meo meo!
Tiểu tặc miêu chợt quay đầu lại, nhếch miệng cười một tiếng,
khoa tay múa chân, tựa hồ muốn nói, sau này gọi là nó Miêu gia là được
rồi.
- Sau này ngươi cũng không cần phải che giấu dung mạo chân chính nữa! Không kẻ nào dám đụng tới người của ta cả!
Triệu Phong thấy Hoắc Thanh Phong vẫn còn dịch dung thành một lão giả, lập tức nói.
Tâm thần Hoắc Thanh Phong khẽ chấn động. Những lời này thật sự
là quá bá đạo, thập phần phấn khích, khiến cho Hoắc Thanh Phong cảm thấy lựa chọn của chính mình khẳng định là không sai. Không có kẻ nào nguyện ý dùng một khuôn mặt giả sinh sống qua ngày cả. Cơ bắp trên mặt Hoắc
Thanh Phong nhúc nhích một trận, sau đó làn da nhăn nheo trên mặt cũng
rơi ra, trong chốc lát đã biến thành một gã thanh niên mày kiếm mắt ưng, khí thế bức người. Nhưng trong cặp mắt của hắn vẫn như cũ mang theo một tia đau thương nhàn nhạt. Loại khí tức tang thương này khiến cho khi
hắn giả trang thành một lão giả cũng không có bao nhiêu cảm giác không
phù hợp.
o0o
Quay trở lại tửu lâu, đám người Triệu Vân, Triệu Hải vẫn còn ở lại chỗ này đợi Triệu Phong.
- Phong ca, lão đầu hung ác vừa rồi đâu rồi? Hắn không làm gì ngươi chứ?
- Nếu hắn dám động tới một sợi tóc của Phong ca, Gia tộc Triệu thị tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!
Một đám con cháu Triệu thị lập tức a dua nói.
- Người này chính là hắn! Hình dạng lúc trước chỉ là do hắn dịch dung mà thôi!
Triệu Phong liếc nhìn Hoắc Thanh Phong sau lưng mình một cái, bình thản nói.
Đám con cháu Triệu thị nhất thời tắt tiếng, ánh mắt choáng váng, nhìn chằm chằm về phía Hoắc Thanh Phong. Lúc này, hai mắt Hoắc Thanh
Phong đột nhiên trở thành vô cùng sắc bén, phảng phất như nhìn xuyên
thấu tâm thần của tất cả mọi người vậy, áp bách khiến cho bọn chúng cơ
hồ thở không nổi… Đương nhiên, Hoắc Thanh Phong tự nhiên sẽ không làm
thương tổn cho tộc nhân của Triệu Phong, cũng sẽ không chấp nhặt với đám tiểu hài tử này.
- Công tử, tại hạ cáo từ trước!
Trên đường trở về, Hoắc Thanh Phong dưới chỉ thị của Triệu
Phong, chủ động nói lời từ giã. Vì không muốn để cho phụ mẫu chính mình
nghi ngờ, Triệu Phong không dự định để Hoắc Thanh Phong cùng tiến vào
Phủ Thành chủ, chỉ là để cho hắn ở lại một chỗ gần đó. Đến lúc đó, cho
dù cừu nhân của Hoắc Thanh Phong có đánh tới, Triệu Phong cũng có thể
kịp thời chạy tới cứu viện.
o0o
Hoắc Thanh Phong tìm mướn một gian phòng tu luyện gần bên cạnh
Phủ Thành chủ. Sau khi tiến vào trong đó, hắn lấy ra ba viên đan dược u
lam sắc, gương mặt tràn ngập kích động cùng hưng phấn.
Ừng ực!
Sau khi ăn vào đan dược, Hoắc Thanh Phong bắt đầu đả tọa tu
luyện, tiến hành chữa thương. Nhất thời, hắn cảm giác được một cỗ dịch
thể thoải mái đến cực điểm đang lưu chuyển khắp toàn thân, thâm nhập vào tạng phủ cốt cách, cũng thâm nhập vào linh hồn của hắn. Cỗ dịch thể này có hiệu quả thần kỳ khó lường, chữa trị tất cả các thương thế trên thân thể cùng linh hồn của
hắn.
- Phẩm chất của viên đan dược này đạt tới… hoàn mỹ!
Trong đầu Hoắc Thanh Phong lại chấn động một cái. Thân là thiên
kiêu đại tông môn, đan dược hắn từng phục dụng qua cũng không phải là số ít. Đan dược ngoại trừ phân chia phẩm cấp ra còn có phân chia hiệu quả
phục dụng nữa. Hiệu quả phục dụng từ thấp nhất đến cao nhất chia ra làm
Tỳ vết, Tiểu thừa, Thượng thừa, Đỉnh cao và Hoàn mỹ. Đan dược Tỳ vết chỉ có thể phát huy được chừng ba thành dược hiệu, mà đan dược Hoàn mỹ sẽ
có thể phát huy được toàn bộ mười thành dược hiệu.
- Tông sư! Tuyệt đối là Tông sư Đan đạo!
Hoắc Thanh Phong liên tục kêu lớn, tâm tình kích động không thôi.
o0o
Sau khi trở lại Phủ Thành chủ, mọi người cứ theo lẽ thường sinh
hoạt, mà Triệu Phong cũng âm thầm chuẩn bị một vài sự tình cho kế hoạch
sắp tới của mình.
Tiểu tặc miêu thì cả ngày đi dạo khắp nơi trong Phủ Thành chủ,
không thấy hình bóng, tất nhiên là đã trộm được không ít thứ tốt. Tiểu
tặc miêu sau khi đã hoàn toàn thức tỉnh ký ức, tiêu chuẩn trộm đồ chỉ sợ trong toàn thể Phủ Thành chủ chỉ có cường giả Bất Diệt Cảnh mới có thể
phát giác được chút manh mối. Mà nó vẫn luôn bày ra bộ dáng dễ thương
lém lỉnh, cũng đạt được sự yêu thích của mọi người trong Phủ Thành chủ.
Điều này khiến cho nó tiến hành trộm đồ lại càng thuận lợi hơn.
o0o
Một ngày này, phụ mẫu Triệu Phong chợt đi tới phủ đệ của hắn.
- Cha mẹ đích thân tới đây có chuyện gì không?
Triệu Phong mở rộng cửa nghênh tiếp, sắc mặt vui vẻ. Nhưng ngoại trừ phụ mẫu hắn ra, phía sau còn có thêm một người mà hắn không nhận
biết nữa cùng tới. Đó là một nàng nữ tử vóc người lung linh, phong tư
trác việt, rất có loại cảm giác nữ trung hào kiệt. Nàng vừa tiến vào
cũng quan sát Triệu Phong một lúc.
- Phong nhi, gần đây ngươi tu luyện như thế nào rồi?
Ngữ khí Triệu Thiên Long quan tâm hỏi. Thân là người đứng đầu
một tộc, hắn tự nhiên là cực kỳ quan tâm tới việc tu luyện của Triệu
Phong. Dù sao thì Triệu Phong cũng là người ngày sau sẽ kế thừa vị trí
của hắn. Mặc dù trong khảo hạch hàng năm, thành tích của Triệu Phong
cũng đều cực kỳ xuất sắc, nhưng tu vi của Triệu Phong tựa hồ cũng không
tiển triển nhanh bao nhiêu!
- Hài nhi đã đạt tới Lam Khí Đỉnh phong rồi!
Triệu Phong bình thản nói.
Triệu Thiên Long một trận không biết nói gì. Mười bốn tuổi đạt
tới Lam Khí Đỉnh phong, trong đám con cháu Triệu thị chỉ có thể tính là
thiên phú trung đẳng mà thôi. Nếu đặt trong đám con cháu chủ mạch thì đã tính là tương đối kém cỏi rồi.
- Phong nhi, đây là lão sư mới mà cha vừa tìm cho ngươi! Sau này ngươi cứ theo nàng tu luyện a!
Triệu Thiên Long nhìn thoáng qua nữ tử bên cạnh, hòa ái giới
thiệu. Phụ mẫu Triệu Phong cũng biết, Triệu Phong tựa hồ không ưa thích
ước thúc, rất ít khi tiến vào Luyện võ trường của Gia tộc huấn luyện
chung với đám con cháu cùng thế hệ. Nhưng thành tích khảo hạch cùng với
hành vi thường ngày của Triệu Phong, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng, cảm
thấy con trai của mình rất có thể là thâm tàng bất lộ. Vị lão sư mới này một mặt là để giáo dục tu luyện chuyên sâu cho Triệu Phong, một phương
diện khác cũng là đến để thăm dò sâu cạn của hắn.
- Phong nhi, ngươi cũng đừng xem thường Đình Ngọc a! Nàng hiện
tại chỉ mới hai mươi bảy tuổi, nhưng đã là Võ giả Thần Biến Đỉnh phong
rồi!
Mẫu thân Triệu Phong mang theo nụ cười hiền hòa, nói.
Sau đó, hai người bọn họ liền rời khỏi nơi này. Triệu Thiên Long thân là Tộc trưởng Triệu thị, đồng thời cũng là Thành chủ Nam Vận
Thành, sự vụ bận rộn, hơn nữa giao nhi tử của mình cho Tống Đình Ngọc,
hắn cũng vô cùng yên tâm. Tống Đình Ngọc là thiên kiêu của Tống gia, một Đại Gia tộc ở phụ cận Nam Vận Thành, tu vi thiên phú vượt qua nam nhi
Tống gia, trở thành đệ nhất cao thủ giới trẻ của Tống gia.
- Ngươi gọi là Triệu Phong đúng không? Sau này ta chính là sư phụ của ngươi, ta là Tống Đình Ngọc!
Tống Đình Ngọc lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói.
- Chậm đã! Phụ mẫu ta nói, để cho ngươi tới dạy ta tu luyện.
Nhưng không phải người nào cũng có thể làm sư phụ của ta. Trước hết để
ta xem một chút, ngươi có bản lãnh dạy ta không đã!
Triệu Phong cười nhạt một tiếng, lập tức nói. Nàng tiểu nha đầu
này lại muốn trở thành sư phụ của một cường giả Tạo Hóa Cấp, thật là quá biết chiếm tiện nghi mà!
Ánh mắt Tống Đình Ngọc thoáng có chút kinh ngạc, sau đó lộ ra
một tia mỉm cười, tựa hồ không thèm để ý tới. Theo như nàng nghĩ, gã
công tử thiếu gia này có ngạo khí là chuyện rất bình thường, nhưng Tống
Đình Ngọc nàng sẽ dùng bản lĩnh thật sự khiến cho hắn phải tâm phục khẩu phục.
- Được! Ngươi muốn ta làm cách nào chứng minh ta có thể làm sư phụ của ngươi?
Tống Đình Ngọc mỉm cười nói. Nàng sẽ không đi chấp nhặt một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch.
- Làm một vị sư phụ, tự nhiên là phải có nhãn lực hơn người, có
thể phát giác được sai lầm trên phương diện tu hành, sự thiếu sót trong
tu luyện vũ kỹ của đồ đệ!
Triệu Phong ưỡn ngực nói.
- Không sai!
Tống Đình Ngọc khẽ gật đầu một cái. Đây chính là thứ mà một vị
lương sư nhất định phải có. Bất quá, với tu vi Thần Biến Đỉnh phong của
nàng, cho dù nhãn lực có kém đến đâu đi nữa thì chỉ dạy Triệu Phong cũng hoàn toàn dư dả rồi.
- Xin hỏi, lão sư cho là ta cần ít nhất bao lâu nữa mới có thể đột phá tới Tử Khí Cảnh?
Triệu Phong mỉm cười hỏi, đồng thời cũng dang rộng hai cánh tay, để cho Tống Đình Ngọc tỉ mỉ kiểm tra chính mình.
- Độ chuyển hóa chân khí Lam Linh đến chân khí Tử Linh chỉ có
một thành. Nếu là bản thân ngươi tu hành, không phục dùng bất luận đan
dược gì, chí ít cũng cần mười ngày!
Tống Đình Ngọc quan sát một hồi lâu mới lên tiếng. Thật ra,
trong lòng nàng cho rằng Triệu Phong ít nhất phải cần một tháng mới
được, nhưng nàng chính là đánh giá cao thiên phú của Triệu Phong mới nói như vậy. Hơn nữa, nàng cũng có thể xác định, Triệu Phong tuyệt đối
không có ẩn nấp tu vi.
- Tốt! Vậy ta liền trở về tu luyện một chút, để xem nhãn lực của lão sư có đúng hay không?
Triệu Phong xoay người rời khỏi, tựa hồ như chuẩn bị đi tu luyện.
Tống Đình Ngọc khẽ mỉm cười, cũng không chút để ý. Trong vòng
mười ngày, Triệu Phong tuyệt đối không có khả năng đột phá tới Tử Khí
Cảnh.
Nhưng Triệu Phong vừa bước ra khỏi cửa, trong cơ thể hắn đã tản
mát ra một cỗ chân khí ba động dị dạng, đồng thời cũng kèm theo trận
trận khí thể tử sắc phiêu tán ra.