Không quá mười chiêu Tân Vô Ngân!
Tân Vô Ngân vừa xuất trường, liền đẩy Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao lên đến đỉnh cao, bốn phía truyền đến tiếng hò hét của người quan chiến.
Với thân phận là đệ nhất nhân của Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao, nhân khí và uy vọng của Tân Vô Ngân không hề tầm thường.
- Tân Vô Ngân, ta đợi ngươi đã lâu rồi.
Trong đôi mắt của Triệu Lân Long cuộn trào chiến ý, Võ Đạo Nội Kinh quanh người như bùng nổ, khí thế lục trọng võ đạo tràn ra như cuồng phong xưng bá toàn trường.
- Triệu Lân Long, thể lực của huynh đã hao tổn, tốt nhất hãy nghỉ ngơi trước vài trận đi.
Thu Mộng Vũ thiện ý nhắc nhở.
Triệu Lân Long vừa trải qua mấy trận luận bàn, đặc biệt còn kịch chiến một hồi với Thu Mộng Vũ, thể lực và Võ Đạo Nội Kình đều bị hao tổn, chỉ còn bảy tám phần thời kỳ đỉnh phong.
Nếu như đối mặt với đối thủ bình thường, Triệu Lân Long hoàn toàn không cần phải cân nhắc vấn đề này.
Thế nhưng đối thủ lần này lại là Tân Vô Ngân được xưng là “Không quá mười chiêu”, là kỳ tài từng khiến hắn phải thảm bại.
- Lân Long ca, huynh hãy nghỉ ngơi trước một lát, để ta trước tiên lĩnh giáo thực lực của hắn.
Triệu Thanh nhảy ra, tay cầm trường thương vọt đến vị trí trung tâm của khoảng đất trống.
Trong võ hội của Triệu tộc, Triệu Thanh xếp hạng thứ bảy, vốn hắn không có tư cách tham gia Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao.
Thế nhưng Triệu Lân Long đã cho hắn cơ hội này, “cướp đi” danh ngạch vốn thuộc về Triệu Phong.
Bởi vậy, Triệu Thanh rất cảm kích Triệu Lân Long, cho nên lần này cũng tận lực trợ giúp hắn.
- Được, ngươi đừng có sính cường quá.
Triệu Lân Long gật đầu, trở lại đình của mình, ngồi xếp bằng tĩnh dưỡng.
Có đám người Triệu Thanh ra tay trước, ít nhất có thể thăm dò vài phần chi tiết của Tân Vô Ngân.
- Tân Vô Ngân... Tiếp của ta một thương!
Triệu Thanh quát lớn một tiếng, thiết thương trong tay hóa thành một mảnh sóng gió màu bạc, kình phong càn quét, trong bóng đêm khó mà phân biệt được thật giả.
Tân Vô Ngân vẫn đứng yên tại chỗ, đặt một tay sau lưng, không hề di động.
Lẽ nào lại như vậy!
Triệu Thanh giận tím mặt, biểu hiện của Tân Vô Ngân chẳng khác nào không xem hắn là đối thủ.
Phụt phụt...
Một mảnh thương ánh sáng tối giao thoa, lợi phong phun ra nuốt vào, đâm về phía vai trái của Tân Vô Ngân.
Tân Vô Ngân không hề bận tâm vẫn đứng yên tại chỗ, không di chuyển nửa bước, ngón tay từ từ nhấc lên.
Keng... Phành...
Một ngón tay bình thường lại vừa vặn gõ lên vị trí yếu nhược nhất của mũi thương, một tia nội kình cực kỳ ngưng luyện như sấm sét tràn vào.
Khí huyết Triệu Thanh sôi trào, hổ khẩu chấn động gần như không thể đứng vững.
- Buông tay!
Tân Vô Ngân trở tay vỗ ra một cái, một luồng lực lượng cương liệt không thể hình dung, thông qua thiết thương chấn động khiến Triệu Thanh thổ huyết tại chỗ.
Leng keng...
Thiết thương rời khỏi tay, Triệu Thanh thổ huyết, liên tục lui lại vài bước, hoảng sợ vô cùng.
Chỉ một điểm và một vỗ, Triệu Thanh đã thua, thiết thương cũng rời tay.
Một màn này khiến cho không ít thiên tài trên sân đều kinh hãi động dung, thế nhưng cũng nằm trong dự liệu của bọn họ. Dù sao thì Tân Vô Ngân cũng là đệ nhất nhân của thiên tài Phong Vân lần trước, nếu đổi lại là Triệu Lân Long, đoán chừng cũng có thể đạt được hiệu quả như vậy.
Trong đình... Thần sắc Triệu Phong trở nên ngưng trọng, mắt trái của hắn nhìn thấy rõ toàn bộ quá trình Tân Vô Ngân xuất thủ.
Thoạt nhìn thì Tân Vô Ngân chỉ hời hợt điểm một cái rồi trở tay vỗ ra một chưởng, thế nhưng mỗi động tác lại đều đánh trúng chỗ yếu của Triệu Thanh, gần như hoàn toàn giống hệt những sơ hở mà hắn dùng mắt trái nhìn thấy vậy.
Không chỉ vậy, công kích của Tân Vô Ngân phảng phất như tuân theo một quỹ tích hợp lý nào đó, cảm giác hết sức tự nhiên.
Loại cảm giác này, chi từng xuất hiện khi Triệu Phong nhìn thấy “thiếu nữ trẻ tuổi” trong hạp cốc Huyết Mãng ngày đó mà thôi.
Nhưng chẳng qua là loại cảm giác của thiếu nữ đó còn mãnh liệt gấp mười mấy lần so với Tân Vô Ngân.
- Lân Long ca, huynh hãy nắm chắc thời gian để khôi phục, ta cũng đi thăm dò một phen, tranh thủ ép hắn bộc lộ thực lực chân chính.
Ánh mắt Triệu Phong* lóe lên, nhẹ nhàng nhảy lên vị trí trung ương khoảng đất trống của Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao.
- Ra tay đi, Tân Vô Ngân vẫn đứng chắp tay như trước, trên mặt không hề có chút sợ hãi nào.
- Thiên Khiếu quyền!
Sắc mặt Triệu Phong* trở nên lạnh lùng, vừa bắt đầu liền phát động quyền pháp cao cấp hỏa hầu tiếp cận đỉnh phong của mình.
Đồng thời dưới chân hắn cũng thi triển bộ pháp cao cấp, âm thầm thúc dục nội công cao cấp, thậm chí cả lực lượng luyện thể cao cấp...
Thực lực của Triệu Phong* đã tiếp cận với thiên tài Phong Vân tại các phương diện, gần như không có sơ hở.
Để hắn thăm dò Tân Vô Ngân là thích hợp nhất.
Phá Phong Chi!
Ngón trỏ Tân Vô Ngân phá không một điểm, Võ Đạo Nội Kình chấn động rít gào, giống như một lưỡi đao sắc bén vạch phá không khí.
Vù Vù...
Quyền chi giao thoa, một chỉ của Tân Vô Ngân sượt qua bên cạnh bàn tay của Triệu Phong*.
Thân hình Triệu Phong* lập tức lảo đảo, thiếu chút nữa ngã quỵ ngay tại chỗ, cánh tay run lên, gần như mất đi tri giác.
- Phá Phong Chỉ? Đây dường như chỉ là một môn võ học trung cấp thì phải.
- Không đúng, trước đây ta cũng từng tu luyện qua Phá Phong Chi, tại sao lại không giống như của hắn?
Dưới sân là một trận ồn ào, tiếng nghị luận không ngừng vang lên.
Triệu Phong* hít sâu một hơi, thần sắc trở nên ngưng trọng, vội vàng thi triển bộ pháp cao cấp, tránh thoát nguy cơ, sau đó lại công kích tới.
Phành phành...
Hai người một tĩnh một động quyền chi lui tới.
Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu...
Tân Vô Ngân khí định thần nhàn, đứng yên tại chỗ, hầu như chưa dời nửa bước.
Vù vù...
Triệu Phong* thở hổn hển, trên trán xuất ra mồ hôi hột, mặt đô thở gấp.
Lúc này mới chỉ qua ba chiêu mà thôi.
Mỗi lần ứng phó với một chiêu của Tân Vô Ngân đều khiến hắn hao phí một lượng lớn tinh khí thân không khác gì đánh hơn trăm chiêu với người cùng cấp.
Mỗi chiêu mỗi thức của Tân Vô Ngân, phảng phất như vừa vặn khắc chế hắn vậy.
Võ Đạo Nội Kình cũng vậy, lực đạo giống nhau, nhưng một kích tùy tiện của Tân Vô Ngân dường như giao hòa với thiên thời địa lợi, chế địch trong vô hình.
Đến chiêu thứ năm, trước ngực, cánh tay và các bộ phận khác của Triệu Phong* đã trúng nhiều đòn, thân thể gần như mệt rã rời.
Đến chiêu thứ sáu, Tân Vô Ngân đột nhiên chuyển sang dùng một loại thối pháp trung cấp, “phành” một tiếng đá trúng cánh tay của Triệu Phong*.
- A
Triệu Phong* đau đớn hét lên một tiếng, cánh tay gần như bị gãy xương, mồ hôi lạnh đổ xuống không ngừng lăn trên mặt đất.
Tân Vô Ngân chỉ sử dụng một bộ chỉ pháp trung cấp và thối pháp trung cấp đã có thể đánh bại Triệu Phong* rồi.
- Cũng giống như lần trước, đều sử dụng võ học trung cấp.
- Mỗi một môn võ học của hắn, ít nhất đều đạt tới cảnh giới viên mãn.
Một vài thiên tài có hiểu biết đều nhìn ra sự kỳ quặc trong đó.
Tại trung ương của Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao.
Tân Vô Ngân đứng chắp tay, vẫn khí định thần nhàn như cũ, giống như ngay cả một chút thể lực cũng không bị hao tổn.
Sau khi Triệu Phong* thua, Thu gia cũng xuất động vài vị đệ tử thiên tài khác khiêu chiến, ngay cả Thu Trường Y là thiên tài Phong Vân cũng ra tay thăm dò.
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn giống nhau.
Một đám thiên tài thay nhau xuất chiến, nhưng tất cả đều thua võ học trung cấp của Tân Vô Ngân.
Ngay cả Thu Trường Y cũng chỉ có thể cầm cự được đến chiêu thứ bảy.
Trong quá trình Tân Vô Ngân xuất thủ, hắn vẫn luôn đặt một cánh tay sau lưng, chỉ dùng một tay.
Đối thủ cùng cấp ở trước mặt hắn, giống như là thôn phu, dân thường ở trong thôn nhỏ không biết sử dụng võ kỹ, chỉ có thể cậy mạnh.
- Thật khó mà tin nổi...
Triệu Phong đang quan chiến cũng làm công tác thống kê.
Tân Vô Ngân tổng cộng thi triển năm sáu môn võ học trung cấp, cảnh giới của mỗi môn đều ít nhất đạt tới cảnh giới viên mãn.
Thậm chí có một vài chiêu
thức đã vượt xa gông cùm xiềng xích của nguyên bản võ học, còn trở nên mạnh mẽ hơn vốn có.
Cùng lúc đó.
Trên một gốc đại thụ ở gần Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao.
Hai thân ảnh mặc ngân giáp nhẹ màu tối, đứng trên một nhánh cây, như hai bóng ma ẩn nấp trong bóng đêm.
- Luyện nhiều võ học cảnh giới viên mãn, cũng thông hiểu đạo lý, không ngờ thành Vũ Dương nho nhỏ này lại có thiên tài bực này, nếu đặt hắn trong những thiếu niên cùng lứa ở quận thành thì hắn ít nhất cũng có thể xếp vào mười hạng đầu.
Một thân ảnh mặc ngân giáp nhẹ màu tối trong đó lên tiếng.
- Ngươi đánh giá hắn thấp rồi... Mặc dù người này chưa đột phá "Phá Khí đoạn", thế nhưng lại có cảnh giới và ý thức cảm giác của Đại Sư võ đạo, ngươi nên biết điều này có nghĩa là gì?
Một thanh âm khàn khàn khác vang lên.
Tại khu vực Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao, trong ba đại gia tộc, phần lớn thiên tài kể cả một số trưởng bối khách quý cũng không cảm nhận được "hai vị khách không mời" này
.
Tại trung ương Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao, Tân Vô Ngân đứng chắp tay, trên mặt không chút vướng bận.
Nhất thời không còn người nào khiêu chiến với hắn nữa.
Rất nhiều người đều đưa mắt nhìn Triệu Lân Long.
Tu vi của Triệu Lân Long đã đạt tới lục trọng võ đạo, là người duy nhất có thể tranh đua với Tân Vô Ngân danh hiệu đệ nhất thiên tài Phong Vân.
Ánh mắt của Tân Vô Ngân quét về phía đình của Triệu tộc, dường như đang chờ đợi gì đó.
- Tân Vô Ngân, ngươi chuẩn bị xong chưa?
Triệu Lân Long đứng lên, tinh khí thần đạt đến trạng thái đỉnh phong, Võ Đạo Nội Kình trong cơ thể giống như Trường Giang Hoàng Hà, cuồn cuộn dâng trào, phát ra tiếng gào thét âm thấp.
Khí thế cường đại của lục trọng võ đạo, khiến cho một số vị đệ tử Triệu tộc ở trong đình cảm thấy áp bách khó chịu.
- Ta không cần chuẩn bị.
Tân Vô Ngân luân phiên tác chiến, thế nhưng căn bản không tiêu hao bao nhiêu thể lực.
Bởi vì toàn bộ đối thủ của hắn đều bị đánh bại hết sức dễ dàng, chỉ hít thở một lát là khôi phục lại sự cường thịnh.
- Tôt!
Triệu Lân Long vừa mới nói xong tại vị trí cũ, liền lưu lại một đạo tàn ảnh màu vàng.
Tại trung ương của Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao, hai đại thiên tài Phong Vân đều đứng giằng co, ngay cả người đang quan chiến ở xung quanh cũng ngừng thở theo dõi.
Kể cả hai thân ảnh mặc ngân giáp nhẹ màu tối đang đứng ở trên gốc đại thụ cũng hứng thú nhìn xuống với vẻ chú tâm.
Bộ Ảnh Thân!
Triệu Lân Long đột nhiên triển khai bộ pháp, trong bóng đêm lưu lại vài đạo tàn ảnh màu vàng, tốc độ như quỷ mị, căn bản không thể nhìn rõ hình người, nhưng lỗ tai vẫn có thể nghe được âm thanh “sàn sạt”.
Rất nhiều người đều biết, bộ pháp cao cấp “Bộ Ảnh Thân” của Triệu Lân Long đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong rồi
Hơn nữa, Bộ Ảnh Thân ở trong bóng đêm cũng có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Phù...
Tận Vô Ngân khẽ thở ra một hơi, chậm rãi buông cánh tay đặt sau lưng xuống, lộ ra thần thái rất nghiêm túc.
Từ lúc luận bàn đến nay, hắn vẫn một mực dùng một tay để tác chiến.
Nhưng đối thủ của hắn lần này, tu vi đã đạt tới lục trọng võ đạo, hiển nhiên không thể khinh thường.
Đối mặt với thân pháp xuất quỷ nhập thần của Triệu Lân Long, Tân Vô Ngân vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích giống như một bức tượng.
Mắt trái của Triệu Phong rõ ràng nhìn thấy hai lỗ tai Tân Vô Ngân đang hoạt động cao tầng, khí huyết và hô hấp trong cơ thể cũng hòa làm một.
- Thân pháp của Triệu Lân Long, e rằng không có tác dụng với hắn.
Hắn lắc đầu thở dài nói.
- Ta không tin!
Triệu Thanh không phục, hừ lạnh nói:
- Bộ pháp cao cấp của Lân Long ca đã đạt tới hòa hầu đỉnh phong, trên sân này không ai ó thể nhìn thấu. Huống chi tu vi của huynh ấy lại cao nhất.
Trải qua một thời gian dài sự sùng bái và lòng tin của hắn đối với Triệu Lân Long là không thể lay chuyển.
Triệu Phong nghe vậy cũng chỉ cười mà không đáp.
Phành phành...
Trong bóng đêm, một đạo thân ảnh màu vàng hiện ra phía sau Tân Vô Ngân, một chưởng đánh xuống mục tiêu.
Quá nhanh!
Không ai thấy rõ Triệu Lân Long xuất hiện sau lưng Tân Vô Ngân từ lúc nào.
Thế nhưng tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc thì Tân Vô Ngân cũng chuyển động.
Hắn không nhanh không chậm, khẽ nghiêng người một chút, một chưởng khí thế như âm sét đánh lệch nửa tấc, gân như lướt qua y phục trên người.
Một chưởng thất bại
Mắt thấy Triệu Lân Long giống như đánh trúng mục tiêu, nhưng rốt cuộc vẫn không trúng, dường như vẫn còn kém một chút.
- Hồi Toàn Thối!
Tân Vô Ngân vặn người một cái, đầu cũng không nhìn lại, một chân quét trúng Triệu Lân Long đang kinh ngạc.
Bành...
Triệu Lân Long thúc dục nội kình mạnh mẽ của lục trọng võ đạo, vội vàng đánh ra một quyền, tiếp được một cước của Tân Vô Ngân, nhưng thân hình vẫn bị đẩy lui một bước.
Đúng như dự liệu của Triệu Phong thân pháp của Triệu Lân Long hoàn toàn không có tác dụng với Tân Vô Ngân ,không công cũng tự phá.
- Tại sao ngươi biết “Bộ Ảnh Thân” của Triệu Lân Long không có tác dụng với Tân Vô Ngân?
Triệu Vũ Phi tò mò hỏi.
Triệu Thạnh ở bên cạnh cười lạnh nói:
- Hắn chẳng qua vận khí tốt nói bừa, hơn nữa hắn còn có thành kiến với Lân Long ca.
Ta có thành kiến với hắn?
Triệu Phong thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, rốt cuộc là ai có thành kiến với ai?
- Ngươi cười cái gì, có bản lĩnh thì chúng ta đánh cuộc một phen xem.
Triệu Thanh thẹn quá hóa giận, hét lên.