Đánh cuộc một phen?
Trên mặt Triệu Phong lộ ra nụ cười tự tin, hỏi:
- Ngươi muốn đánh cuộc gì?
Hai người tranh chấp cũng khiến cho những thiên tài khác của Triệu tộc hai mặt nhìn nhau.
Nhưng mấy người ở đây đều biết Triệu Thanh vẫn luôn một lòng sùng bái Triệu Lân Long. Đặc biệt là lần Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao này, Triệu Lân Long xuất phát từ thành kiến bản thân, đã cho Triệu Thanh danh ngạch mà lẽ ra phải thuộc về Triệu Phong.
Bởi vậy, Triệu Thanh không chỉ sùng bái Triệu Lân Long mà còn vô cùng cảm kích hắn.
- Triệu Thanh, được rồi tất cả mọi người đều là đệ tử cùng tộc, đừng làm tổn thương hòa khí.
Triệu Cầm vội vàng khuyên nhủ.
- Không được!
Sắc mặt Triệu Thanh một hồi đỏ một hồi xanh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Phong nói:
- Ngươi đã có thành kiến với Lân Long ca như vậy, ta sẽ đánh cuộc huynh ấy thắng! Ngươi có dám không?
Hiển nhiên, Triệu Thanh tin tưởng Triệu Lân Long nhất định sẽ tất thắng.
- Có gì mà không dám? Ta chẳng những dám đánh cuộc Tân Vô Ngân thắng, mà còn dám đánh cuộc Triệu Lân Long tuyệt đối không thể cầm cự nổi quá hai mươi chiêu.
Triệu Phong mỉm cười nói.
Cái gì!
Mấy người đệ tử Triệu tộc ở trong đình đều biến sắc, nhìn về phía Triệu Phong với ánh mắt khó tin.
Với thế cục trước mắt mà xét, Tân Vô Ngân đấu với Triệu Lân Long, cùng lắm cũng chỉ năm ăn năm thua mà thôi.
Triệu Phong lấy tự tin đó từ đâu, hơn nữa còn dám đánh cuộc Triệu Lân Long không thể cầm cự quá hai mươi chiêu.
- Được được được! Chúng ta cứ chờ xem... Các vị hãy làm chứng, bên nào thua phải nhận lỗi với bên thắng.
Trong mắt Triệu Thanh gần như có thể phun ra lửa.
- Được!
Triệu Phong ngược lại rất bình thản, bộ dạng thỏa mãn.
Mấy vị thiên tài của Triệu tộc thì lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cổ quái.
Trung ương Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao.
Vù...
Triệu Lân Long lại lần nữa thi triển “Bộ Ảnh Thân”, di chuyển quanh người Tân Vô Ngần.
Một lát sau, vài đạo tàn ảnh tan vỡ.
Thân ảnh áo bào vàng kim lại lần nữa xuất hiện, một chân quét về phía hạ bàn của Tân Vô Ngân, tốc độ cực kỳ đáng sợ.
Vù... Phành...
Tân Vô Ngân hơi cong chân lại một chút, thi triển một môn thối pháp cảnh giới viên mãn, chấn văng một cước của Triệu Lân Long.
Lại bị chặn? Trên mặt Triệu Lân Long lộ vẻ kinh ngạc, lại lần nữa không công mà lui.
- Ta không tin!
Triệu Lân Long không tin là có người có thể phá được “Bộ Ảnh Thân” của mình, huống chi tu vi của đối thủ còn thấp hơn cả mình.
Tân Vô Ngân vẫn bình tĩnh không chút hoang mang đứng yên tại chỗ, ngẫu nhiên di chuyển vài bước, cùng Triệu Lân Long đối chiến.
Triệu Lân Long thúc dục “Bộ Ảnh Thân” đến mức tận cùng, liên tục công kích mấy lần, nhưng tất cả đều thất bại, còn lọt vào phản kích vô tình của Tân Vô Ngân, có chút chật vật.
Nếu không phải tu vi của hắn cao hơn đối phương thì e rằng đã triệt để bị áp chế rồi.
- Thân pháp của Triệu Lân Long quả thật không có tác dụng với Tân Vô Ngân.
Đám người Triệu Phong*, Triệu Hàn đều nhìn về phía Triệu Phong với ánh mắt khó tin.
Những lời mà Triệu Phong dự đoán, hiển nhiên đã được chứng thực.
Triệu Cầm và Triệu Vũ Phi cũng nghi ngờ dò hỏi nguyên nhân.
- Tân Vô Ngân tu luyện một loại võ học hỗ trợ thính giác, thông qua lỗ tai có thể phán đoán được phương vị và quỹ tích xuất thủ. Hơn nữa, hắn vẫn luôn lấy tĩnh chế động, hậu phát chế nhân. Bộ Anh Thần của Triệu Lân Long đã không còn uy hiếp với hắn nữa rồi.
Triệu Phong nhẹ nhàng giải thích.
Mấy người tập trung nhìn lại, quả nhiên phát hiện lỗ tai của Tân Vô Ngân đang hoạt động cao độ, không theo bất kỳ quy tắc nào.
Nếu như không cẩn thận quan sát thì căn bản khó mà nhìn thấy được. Mà mắt trái của Triệu Phong thì lại có thể nhìn càng chính xác hơn.
Hắn phát hiện phương hướng lỗ tai Tân Vô Ngân hoạt động đều nhằm về phía vị trí thật sự của Triệu Lân Long.
Nói cách khác, thân pháp của Triệu Lân Long hoàn toàn không thể mê hoặc được Tân Vô Ngân, cho dù đối thủ có nhắm mắt lại cũng có thể đoán được vị trí của hắn.
- Hừ, đây chẳng qua chỉ là bàng môn tà đạo, việc Lân Long ca chiến thắng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Triệu Thanh vẫn nói cứng như cũ.
Lúc này, hai người ở trong sân đã giao phong được năm sáu chiêu.
Năm chiêu đầu, Tân Vô Ngân cơ bản chỉ phòng ngự bị động.
Đến chiêu thứ sáu, Tân Vô Ngân bỗng nhiên phản kích.
Tiểu Vân Đả Huyệt Thủ!
Tân Vô Ngân lại lần nữa chặn đứng công kích của Triệu Lân Long, đồng thời còn bắt được cánh tay của Triệu Lân Long với một tốc độ và góc độ hoàn toàn không thể tin nổi.
- Thả!
Triệu Lân Long kinh hãi, Võ Đạo Nội Kình bộc phát dũng mãnh, chấn khai cánh tay của Tân Vô Ngân ra.
Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy cánh tay đau đớn, chỉ thấy trên đó lưu lại một vết trảo rướm máu, huyết dịch chậm rãi chảy xuống.
Mỗi một môn võ học trung cấp của Tân Vô Ngân đều được tu luyện đến cảnh giới hỏa hầu viên mãn, trong khoảnh khắc bị bắt trúng cho dù Triệu Lân Long có là tu vi lục trọng võ đạo thì cũng không chịu đựng nổi.
- Khả năng khống chế của Tân Vô Ngân đối với Võ Đạo Nội Kình không phải nghi ngờ, càng tinh thuần hơn, bằng lực lượng nhỏ mà thu được lực sát thương lớn nhất. Một kích vừa rồi đánh trúng các huyệt vị ở đốt ngón tay, khiến cho thực lực của Triệu Lân Long hao tổn không ít...
Mắt trái của Triệu Phong đã nhìn thấy rõ ràng.
Vân Kỳ Bộ!
Tân Vô Ngân chủ động xuất kích, hắn thi triển một loại bộ pháp chưa từng nhìn thấy qua, lúc tiến lúc thối, hư thật khó lường.
Bộ pháp này mặc dù tốc độ không nhanh nhưng lại quỷ dị vô cùng, mỗi một bước đều tràn ngập vô tận biến số.
Trong giác quan của Triệu Phong đây không phải là một bộ bộ pháp nữa, mà là một bộ kỳ pháp(*).
(*) Phương pháp đánh cờ
- Tại sao ta chưa từng thấy qua loại bộ pháp này?
Đám thiên tài trong Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao đều xôn xao lắc đầu.
Dưới bộ pháp quỷ dị kia, mặc dù tốc độ của Tân Vô Ngân không nhanh, thế nhưng mỗi lần đều khiến Triệu Lân Long luống cuống tay chân.
Phá Phong Chi!
Tân Vô Ngân hô một tiếng, ngón tay điểm ra, mang theo một quỹ tích không thể nắm bắt phá nát hư không cùng bộ pháp quỷ dị dưới chân hòa làm một thể.
Chỉ pháp và bộ pháp.
Hai loại võ học bất đồng dường như nếu dung hợp vào cùng một chỗ thì sẽ sinh ra một kích quỷ thần khó lường.
Đúng lúc đó, Triệu Phong lại lần nữa cảm nhận được loại cảm giác liên kết với ý cảnh thiên thời địa lợi dung hợp với tự nhiên từ trên người Tân Vô Ngân.
- Đây là tình huống gì...
Đồng tử của Triệu Lân Long co rút lại, một kích của Tân Vô Ngân mang đến cho hắn chấn động giác quan không thể lý giải.
Một kích của đối thủ phảng phất như pha trộn một loại “đại thể” kỳ lạ, đồng thời biến ảo quỷ dị.
- Phá!
Triệu Lân Long hét lớn như tiếng sấm mùa xuân, Võ Đạo Nội Kình toàn thân dâng lên, đánh ra một quyền, đối chiến với một kích kia.
Phụt... Phành...
Thảm hình Tâm Vô Ngân nhoáng lên, dưới sự phản chấn của Võ Đạo Nội Kình cường đại, hắn cũng phải lui lại bốn năm bước.
Triệu Lân Long kêu lên một tiếng trầm muộn, cánh tay run rẩy đau đớn, gần như mất đi tri giác.
Cánh tay phải của hắn hầu như vô lực rũ xuống.
Chúng thiên tài trên sân lại trợn mắt há hốc mồm, cả đám đều ngừng thở.
- Công kích của Tân Vô Ngân thật quá tà môn.
Một số người cảm thấy rất kinh ngạc và khó hiểu.
Đám thiên tài trên sân có thể nhìn ra mánh khóe trong đó, cũng chỉ chiếm số lượng rất nhỏ.
Dưới bóng cây...
- Đem vài loại võ học cảnh giới viên mãn dung hợp lại thành một thể, đây rốt cuộc là loại biến thái gì?
Một thân ảnh mặc ngân giáp nhẹ màu tối thấp giọng nói.
- Dường như có chút giống ý cảnh chiêu thức của võ học Thánh Phẩm, hắn không đơn giản chỉ có được ý thức và cảm ngộ của Đại Sư thôi đâu...
Một thân ảnh khác kinh ngạc thốt lên.
Tại sao có thể như vậy?
Trên trán Triệu Lân Long ứa đầy mồ hôi lạnh.
Từ khi bắt đầu tỷ thí đến bây giờ, hắn rõ ràng vẫn luôn rơi xuống hạ phong.
Lúc này hai người chỉ mới giao phong
đến chiêu thứ bảy mà thôi.
“Không quá mười chiêu” Tân vô Ngân.
Chẳng lẽ thiết luật này vĩnh viễn không thể nào đánh vỡ?
Vâm Toa Chi!
Triệu Lân Long hít sâu một hơi, cuối cùng thi triển ra võ học đỉnh cấp mạnh nhất của mình.
Hồ Khiểu Quyền!
Tân Vô Ngân mặt không biểu tình, không ngờ lại thi triển ra một loại quyền pháp trung cấp vô cùng cương mãnh.
Mỗi loại võ học của hắn đều đạt tới cảnh giới viên mãn, thậm chí còn vượt qua gông cùm xiềng xích võ học vốn có.
Giờ phút này, Tân Vô Ngân đánh ra một quyền, tiếng rít gào vang dội, Võ Đạo Nội Kinh giống như mãnh hổ, càn quét khắp nơi.
Phành... oành...
Một chỉ đổi một quyền, sóng khí kình phong mạnh mẽ quét ngang phạm vi năm sáu mét.
Triệu Lân Long chỉ cảm thấy ngón tay đau đớn, phảng phất như nắm quyền của đối phương là quả cầu sắt, ẩn chứa một loại lực chấn động cương liệt đáng sợ.
Phàm là võ học loại chỉ pháp, lực lượng đều hội tụ tại một điểm, uy lực tuy lớn, nhưng cũng mười phần hung hiểm, lực phòng hộ trên đó vô cùng yếu ớt.
Ví dụ như “Điểm Tinh Chỉ” mà Triệu Phong tu luyện lại càng hung hiểm hơn, chỉ hơi sai sót thì ngón tay sẽ bị bẻ gãy.
- Một quyền này của Tân Vô Ngân, uy mãnh bá đạo, bên trong còn ẩn chứa một loại lực chấn động đáng sợ.
Bịch...
Triệu Lân Long lại lần nữa chịu thiệt, đành vội vàng lui lại về sau.
Từ khi hai người giao chiến đến nay, đây là lần đầu tiên một bên hiện rõ thể thua.
Tân Vô Ngân từng bước ép sát, quyền pháp, chỉ pháp, chưởng pháp, bộ pháp... Rất nhiều loại võ học cảnh giới viên mãn đều dung hợp quán thông.
Chiêu thứ bảy... Chiêu thứ tám... Chiêu thứ chín...
Triệu Lân Long hoàn toàn bị áp chế, trên người bị thương mấy chỗ không nhẹ, thực lực hao tổn.
Nếu không phải tu vi của Triệu Lân Long cao hơn, chiếm được ưu thế, thì chỉ vài lần giao phong tùy tiện vừa rồi đã đủ khiến hắn trọng thương rồi.
Cuối cùng...
Đến chiêu thứ mười...
- Chiêu thứ mười!
Tất cả mọi người đều ngừng hô hấp.
- Vân Toa Phá Tiêu!
Triệu Lân Long đem lực lượng cả đời và Võ Đạo Nội Kình toàn thân rót vào trong một chỉ tuyệt sát này.
Chi pháp bộc phát trong nháy mắt, khiến cho phong vân biến sắc, tiếng kêu sắc bén vạch phá bầu trời đêm, lưu lại một đạo cầu vòng màu tím xanh rợn người...
Một chỉ thật mạnh!
Rất nhiều thiên tài trong Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao đều hoảng sợ biến sắc. Một số người đứng khá gần còn cảm thấy khó thở, tâm thần nhưbị búa sắt nện trúng.
- Uy lực của một chỉ này, gần như đã tiếp cận với “Điểm Tinh Nhất Chi” của ta.
Trong đình ngay cả Triệu Phong cũng lộ ra thần sắc động dung.
- Có ý tứ.
Tân Vô Ngân mỉm cười, khẽ hít vào một hơi, cánh tay ngưng kết ra một luồng nội kình ngưng luyện, khí tức màu xám đen giống như gợn sóng tản ra...
Loại trình độ ngưng luyện nội kình này, thậm chí còn vượt qua cực hạn của Võ Giả “Uân Khí đoạn”.
Trái tim Triệu Phong đập mạnh, khó mà tin nổi tại sao hắn ta lại làm được?
- Hoành Tảo Phong Vân!
Cánh tay áo của Tân Vô Ngân vung lên, tiếng gió điên cuồng rít gào như tiếng sấm, tầng đất đá dưới chân bong ra thành từng mảng, hóa thành một trận bụi đất dày đặc.
Một chiêu này vung lên, phảng phất như xé nát phong vân, bễ nghễ thiên hạ.
Đây hiển nhiên là một kích mạnh nhất từ khi Tân Vô Ngân xuất hiện đến nay.
Phành phành...
Hai loại chiêu thức võ học có thể nói là cực kỳ kinh khủng cùng đối chiến với nhau, sóng khí bụi bặm cuồn cuộn giống như tạo thành một cơn lốc nhỏ.
Trong khoảnh khắc đó.
Hai người trong sân đã hoàn toàn bị khói bụi bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy hai thân ảnh mơ hồ sừng sững bất động.
Một đám người đang quan chiến đều ngẩn ra như gà gỗ.
Mạnh mẽ!
Thật quá mạnh mẽ!
Toàn bộ đám thiếu niên thiên tài đều hít vào một ngụm lãnh khí.
So với đối kích đinh phong của hai người, những trận giao phong của các thiên tài khác chẳng khác gì gặp ông nội.
- Khó mà tin nổi đây là giao phong giữa Võ Giả cấp bậc “Uẩn Khí đoạn” ư?
- Lực lượng bộc phát cuối cùng, e rằng đã sắp tiếp cận cấp độ Đại Sư thất trọng võ đạo rồi...
Trong Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao có một vài khách quý được mời đến, rất có tầm mắt, thậm chí trong đó còn có hai Đại Sư thất trọng võ đạo.
Vù...
Gió đêm quét qua, bụi bặm tản đi.
Hai đạo thân ảnh rõ ràng hiện ra.
Tận Vô Ngân đứng chắp tay, quần áo có chút tổn hại đầu tóc hơi rối bời, nhưng sắc mặt vẫn hồng nhuận phơn phớt.
Ọc...
Thân hình Triệu Lân Long run lên, thổ ra một búng máu, cả người lảo đảo muốn ngã.
Hắn dùng một tay chống trên mặt đất thở hồng hộc, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ và cực kỳ không cam lòng.
Thua rồi!
Hắn không chỉ thua, mà còn thua ở chiêu thứ mười!
Phịch...
“Không quá mười chiêu” Tân Vô Ngân!
Chẳng lẽ đây là một thiết luật không thể làm trái hay sao?
- Lân Long ca sao có thể thua được... chỉ mới có mười chiêu...
Triệu Thanh có chút thất hồn lạc phách.
Suốt một thời gian dài Triệu Lân Long vẫn luôn là thần tượng của hắn, khiến hắn sùng bái và cảm kích.
Vừa không lâu trước, hắn thậm chí không tiếc tất cả đánh cuộc với Triệu Phong.
- Mười chiêu đã thua rồi?
Ngay cả bản thân Triệu Phong cũng cảm thấy có chút ngoài dự liệu.
Hắn vốn đánh cuộc với Triệu Thanh là Triệu Lân Long chắc chắn sẽ bại, hơn nữa còn không cầm cự quá hai mươi chiêu.
Giờ phút này, mấy vị thiên tài Triệu tộc lại nhìn hắn với ánh mắt càng cổ quái hơn.