Cách xa đến hai mươi dặm, nhưng Triệu Phong vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ quang cảnh quận Quảng Lăng.
Mà trong mắt những người khác, kể cả Diệp Lăng Vân cửu trọng võ đạo vẫn chỉ nhìn thấy quận Quảng Lăng là một chấm đen nhỏ, nhiều nhất là một đoàn đen nhỏ, không thể thấy rõ hình dáng.
Quầng sáng xanh nhạt hình xoắn ốc trong không gian của mắt trái đã kéo dài đến sáu thước bốn.
Điều này cũng kéo theo tu vi của Triệu Phong Chẳng biết tại sao, sau khi bước vào lục trọng võ đạo, Triệu Phong đột nhiên phát hiện tu vi của mình tiến triển trở nên hết sức chậm chạp, không giống các loại võ học khác, đều đột nhiên tăng mạnh.
Dựa theo cách nói của Diệp Lăng Vân, cửu trọng võ đạo chính là từng bước tiến gần đến cực hạn thân thể nhân loại, càng về sau thì tu vi tiến triển càng chậm.
Xe ngựa rất nhanh tiến vào quận thành phồn hoa.
Trên đường đi, ngựa xe như nước, dòng người đông nghịt.
Lúc này Triệu Phong mới phát hiện, tùy tiện một thiếu niên trong quận thành này, phần lớn đều tấn chức Võ Đồ võ đạo, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy thân ảnh của Võ Giả trong đó.
Điều này quả thật không thể so với trấn Thanh Diệp, rất nhiều người trưởng thành vẫn là người bình thường còn chưa thể bước vào cánh cửa võ đạo.
Kiến trúc bên trong quận thành và quy mô của phiên chợ đều vượt xa thành Vũ Dương, trên đường đi, Triệu Phong cũng được cơ hội mở mang kiến thức.
Xe ngựa tiến vào một chỗ sâu bên trong quận thành rốt cuộc cũng dừng lại trước một tòa phủ đệ xa hoa.
So với tòa phủ đệ trước mắt, phủ đệ của Triệu tộc chỉ giống như một cái kho củi cũ nát, không đáng nhắc tới.
Chỉ là cửa lớn phủ đệ mà đã có thể đồng thời dung nạp vài cỗ xe ngựa chạy ngang.
Càng kinh người hơn là tám tên thị vệ trước cửa phủ đệ đều có tu vi tứ trọng võ đạo trở lên.
- Võ Giả tứ trọng võ đạo ở đây chỉ có thể làm thị vệ thôi sao?
Trong mắt Triệu Phong thoáng xuất hiện một tia thất thần.
Hắn xuất thân từ một thị trấn nho nhỏ, từng bước tu luyện đến cảnh giới ngày hôm nay, tự nhiên biết muốn trở thành một Võ Giả thì phải trả giá gian khổ như thế nào.
Cho dù là ở thành Vũ Dương, bất kỳ một Võ Giả nào cũng đều là nhân vật đáng được tôn trọng và kính sợ.
- Nơi này chính là “Quảng Lăng phủ”, cũng là nơi quyền uy nhất khắp toàn bộ quận thành này. Đợi lát nữa ta sẽ chuyển các ngươi đến “Thiên Vệ Doanh”, nơi đó là nơi bồi dưỡng thiên tài trong phủ.
Diệp Lăng Vân nhắc nhở.
Quảng Lăng phủ! Thiên Vệ Doanh!
Triệu Phong và Triệu Vũ Phi đều tỏ vẻ tò mò.
Sau khi xe ngựa tiến vào Quảng Lăng phủ, liền nhìn thấy rất nhiều người, phần lớn đều là cấp bậc Võ Giả.
Trên quãng đường này, Triệu Phong đã nhìn thấy hai ba người Võ Giả thất trọng võ đạo.
Chỉ trong chốc lát, Diệp Lăng Vân đã đưa hai người đến một mảnh đất hoang gồ ghề ở sâu trong phủ.
Trong Quảng Lăng phủ xa hoa quý phái lại xuất hiện một mảnh đất hoang như vậy, rất là kỳ lạ, hơn nữa còn nằm ở sâu trong phủ nữa.
Trên mảnh đất hoang này có rất nhiều lều vải lộ thiên và một ít nhà gỗ.
Chỉ có ở nơi trung tâm mới có một tòa lầu các.
- Nơi này là cấm địa “Thiên Vệ Doanh” trong phủ, do Quảng Quân Hầu đại nhân tự mình thành lập, chú trọng bồi dưỡng một vài nhân vật thiên tài. Đồng thời nơi này cũng là hậu bị doanh của “Quảng Quân Vệ”.
Diệp Lăng Vân mang hai người vào trong.
Thiên Vệ Doanh?
Về sau chúng ta phải ở nơi quỷ quái này sao?
Triệu Phong nhìn qua mảnh đất hoang gồ ghề này, lại nhìn qua những gian lều vải và nhà gỗ ở xung quanh.
Loại hoàn cảnh này, thậm chí còn không bằng ở trấn Thanh Diệp, lại càng không phải bàn đến đại viện của Triệu tộc.
- Ha ha, Diệp đại sư, đây là hai thiên tài mà lần này ngươi mang đến sao?
Một người râu bạc đi tới từ hướng khác, phía sau còn có một thiếu niên mặc áo đen.
- Hồ đại sư.
Diệp Lăng Vân mỉm cười chào hỏi lão đầu râu bạc.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt lão đầu râu bạc thoáng nhìn qua Triệu Phong và Triệu Vũ Phi.
Hai người Triệu Phong lập tức có cảm giác như thân thể bị nhìn thấu toàn bộ.
Trong lòng hắn khẽ rùng mình, tu vi thực lực của lão đầu râu bạc trước mắt, e rằng không thua gì Diệp Lăng Vân.
Quảng Lăng phủ quả nhiên không đơn giản, đồng thời nhìn thấy hai vị Đại Sư võ đạo cửu trọng tỷ lệ này ở những nơi khác không biết nhỏ bé đến mức nào.
- Hắn là thiên tài mà ta tìm được ở thành Châu Lâm, tên là “Hoàng Kỳ”, mười lăm tuổi đã tu luyện tới lục trọng võ đạo.
Lão đầu râu bạc mỉm cười giới thiệu thiếu niên mặc áo đen phía sau, trong lời nói dường như có chút đắc ý.
Mười lăm tuổi đạt tới tu vi lục trọng cửu đạo, cho dù đặt ở trong quận thành cũng được xem là thiên phú không tầm thường.
Thiếu niên được gọi là Hoàng Kỳ đưa mắt nhìn Triệu Phong và Triệu Vũ Phi, chỉ khi lướt qua Triệu Vũ Phi thì mới hơi lộ ra một chút kinh diễm.
Lão đầu râu bạc và Diệp Lăng Vân đều là người phụ trách chuyển giao thiên tài.
Sau khi dẫn ba người tới Thiên Vệ Doanh hai vị Đại Sư lập tức dừng lại.
- Được rồi, Triệu Phong ta sẽ dẫn ngươi tới đây thôi. Hai tháng sau Quảng Quân Hầu sẽ xuất quan, đến lúc đó, ngươi phải biểu hiện thật tốt...
Diệp Lăng Vân dặn dò vài câu, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Thân là Đại Sư cửu trọng thời gian của hắn cũng cực kỳ quý giá.
Lão đầu râu bạc cũng nói với thiếu niên áo đen tên là Hoàng Kỳ:
- Quảng Quân Hầu đại nhân nổi tiếng ái tài, thu gom tất cả thiên tài dị sĩ khắp nơi, thực tế rất yêu quý thiếu niên thiên tài, ngươi phải nắm lấy cơ hội này để thay đổi vận mệnh.
- Vâng, Hồ đại sư.
Hoàng Kỳ hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên trịnh trọng.
Phóng mắt khắp toàn bộ quốc gia này, Quảng Quân Hầu chính là thần thoại võ lực chí cao.
Mà Thiên Vệ Doanh trước mắt, chính là do ông ta xây dựng, tu luyện ở đây, không chỉ được Quảng Lăng phủ tài bồi, mà còn có cơ hội tiếp xúc với “Quảng Quân Hầu” trong truyền thuyết.
Hai người Triệu Phong và Hoàng Kỳ đi cùng nhau, tiến vào một mảnh đất hoang trong Thiên Vệ Doanh.
Trên đường đi bắt gặp rất nhiều thiếu niên cùng tuổi.
Tuổi của những thiếu niên này phần lớn là từ mười hai tuổi đến mười tám tuổi.
Trong đó, phần lớn là từ mười sáu tuổi trở xuống.
Nói cách khác, thiếu niên cùng tuổi với hai người là nhiều nhất.
- Mười hai tuổi tam trọng võ đạo...
Triệu Phong nghẹn họng nhìn trân trối.
Hai thiếu niên đi ngang qua bên cạnh hắn chỉ mới mười hai tuổi, thế nhưng tu vi đều đạt tới tam trọng võ đạo.
Phải biết rằng lúc Triệu Phong mười hai tuổi còn chưa bước chân vào cánh cửa võ đạo nữa.
Ngoài ra, một vài thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi tu vi phần lớn đều từ tứ trọng trở lên, càng không thiếu ngũ trọng võ đạo, thậm chí là lục trọng.
Một màn như vậy khiến cho Hoàng Kỳ vốn luôn cao ngạo cũng trở nên e dè, thần sắc ngưng trọng.
- Ba người này mới tới sao?
Một vài thiếu niên trong Thiên Vệ Doanh đều lộ vẻ hiếu kỳ, đánh giá ba người.
Đa số ánh mắt đều dừng lại trên người Triệu Vũ Phi.
Triệu Vũ Phi thiên sinh lệ chất, xinh đẹp kinh diễm, thanh nhã thoát tục, ở nơi nào cũng đều là tiêu điểm của mọi ánh mắt
- Mau nhìn, là một mỹ nữ thiên tài.
Trong Thiên Vệ Doanh thoáng chốc xuất hiện rất nhiều người.
Nhìn qua những khuôn mặt mới này, trong mắt một vài thiếu niên đều mang theo vẻ trêu ghẹo và suy tư.
Tiến
vào Thiên Vệ Doanh, ba người Triệu Phong đều cảm thấy áp lực sâu sắc, hiển nhiên thiếu niên ở đây đều là thiên tài tinh anh đến từ khắp các nơi.
Ba người Triệu Phong tiến vào một tòa lầu các ở trung tâm Thiên Vệ Doanh.
- Chắc là nơi này.
Vừa vào Thiên Vệ Doanh, bọn họ phải tới đây báo danh.
Tiến vào lầu các, Triệu Phong bỗng phát hiện bên trong trống không không thấy bóng dáng một ai.
- Ba người các ngươi mới tới sao?
Một thanh âm lười biếng từ sau lưng truyền tới.
Cái gì!
Triệu Phong cảm thấy sau lưng lạnh buốt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng là một thanh niên mặc ngân y màu tôi thoạt nhìn có chút chất phác.
Ba người đều hoảng sợ, đối phương xuất hiện sau lưng bọn họ từ khi nào?
Triệu Phong rất nhanh liền phát hiện, trang phục mà người này mặc dường như có chút quen mắt.
Hắn đột nhiên nhớ tới, lúc ở Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao, hắn đã từng nhìn thấy một thân ảnh mặc trang phục như thế này, đó là người cùng giao thủ với trưởng lão của Thu gia, chỉ trong giây lát đã đánh vị trưởng lão Đại Sư thất trọng võ đạo đó thổ huyết.
- Ta là Tam Vệ, là người phụ trách của “Thiên Vệ Doanh”. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi sẽ là một trong những thành viên của “Thiên Vệ Doanh”, sau đây, ta sẽ tuyên bố quy tắc của nơi này...
Thanh niên chất phác rất kiệm lời, ngôn từ hết sức đơn giản.
Quy tắc của Thiên Vệ Doanh rất nghiêm khắc.
Thứ nhất, mỗi thành viên, một tháng chỉ có thể ra ngoài một lần.
Thứ hai, người khác nhau, đãi ngộ khác nhau.
Thứ ba, ở đây có thể đánh nhau, chỉ cần không xảy ra án mạng hoặc thương nặng gây ra tàn phế.
Trong đó, điều thứ nhất và điều thứ ba đều không khó lý giải.
Nhưng điều thứ hai có nghĩa là gì?
Ngay trong xế chiều hôm đó, Triệu Phong đã hiểu ý nghĩa của nó.
Toàn bộ Thiên Vệ Doanh, ngoại trừ tòa lầu các chính giữa, chỉ có mười cái nhà gỗ và mười mấy gian lều vải.
Ba người Triệu Phong vừa tới, mỗi người đều được phân một gian lều vải cũ nát, vừa vặn đủ cho một người ngủ, cuộc sống hàng ngày đều rất bất tiện.
- Chúng ta phải ngủ ở cái nơi rách nát này sao?
Trong mắt Hoàng Kỳ lộ ra sự phẫn nộ.
Một gian lều vải cũ nát, chỉ miễn cưỡng đủ che gió che mưa, muốn làm những chuyện khác đều rất không thuận tiện.
Nên nhớ hắn là đệ nhất thiên tài của thành Châu Lâm, không ngờ lại gặp phải đãi ngộ như vậy, không giận sao được?
Hàng lông mày của Triệu Phong cũng thoáng nhíu lại, hắn thì cũng bỏ đi, thế nhưng Triệu Vũ Phi ở bên cạnh là nữ nhi còn là một thiếu nữ tuyệt sắc xinh đẹp, ngày thường rất thích sạch sẽ.
Mà gian lều vải cũ nát này ngay cả thứ để che chắn và không gian riêng tư đều không đủ, càng không cần phải nói đến chuyện tắm rửa.
Triệu Vũ Phi khẽ cắn môi, đôi mắt dễ thương khẽ chớp động nhưng cũng không hề phàn nàn nhiều.
- Người mới tới, muốn vào trong nhà gỗ ở cũng đơn giản thôi, chỉ cần đánh bại chủ nhân của gian phòng gỗ đó là được.
Một thiếu niên gầy gò tu vi ngũ trọng mỉm cười đi tới, rất “thiện ý” nhắc nhở.
Sau khi được hắn nhắc nhở, ánh mắt của ba người Triệu Phong đều đồng loạt chuyển về phía mười gian nhà gỗ duy nhất trong khu đất hoang này.
Thế nhưng, những gian nhà gỗ này đều có đánh số, từ một đến mười.
Có thể đoán được, thiếu niên ở trong những gian nhà gỗ này nhất định là người nổi bật trong Thiên Vệ Doanh.
- Tốt tốt tốt! Chỉ cần đánh bại chủ nhân của gian nhà gỗ là ta có thể hưởng thụ đãi ngộ khác rồi.
Hoàng Kỳ xoa tay nói.
Tu vi lục trọng võ đạo, ở trong Thiên Vệ Doanh này cũng xem như khá cao, hơn nữa hắn còn là thiên tài của thành Châu Lâm, cho nên mười phần nắm chắc.
Đêm rất khuya.
Vài tên thị vệ của Quảng Lăng phủ đều đến đưa đồ ăn cho từng thiếu niên trong lều vải.
- Phỉ phỉ! Thứ đồ ăn gì đây, quả thực là đồ cho heo ăn.
Hoàng Kỳ chỉ nếm thử mấy ngụm, sau đó phun ra hết.
Quá khó ăn.
Triệu Phong nhai mấy ngụm cũng thiếu chút nữa phun ra ngoài.
Thì ra, những thị vệ này chỉ đưa tới cơm thừa rau mát, thậm chí còn có vài thức ăn đã phát thiu.
Chẳng qua ba người cũng rất nhanh chú ý tới những tên thị vệ bước về phía gian nhà gỗ, chén đĩa trong tay bọn họ đều là cơm ngon rượu nóng.
- Mẹ nó! Như vậy cũng được sao!
Hoàng Kỳ mắng lớn một tiếng đứng bật dậy.
Hiển nhiên, ở trong Thiên Vệ Doanh này, phàm là những thiếu niên ở trong những gian nhà gỗ đều được hưởng đãi ngộ đặc thù.
- Thiếu niên ở trong nhà gỗ được xưng là “Thập Thiên Vệ”. Thiếu niên bình thường chỉ ăn rau nát cơm thừa, còn bọn hắn thì ăn sơn trân hải vị, rượu ngon canh nóng còn có người hầu hạ. Thiếu niên bình thường thì mỗi tháng được cấp một nghìn lượng vài viên Uẩn Huyết Đan còn bọn hắn thì ít nhất cũng được một vạn lượng bạc, còn có các loại đãi ngộ như Linh Đan và thiên tài địa bảo. Nghe nói thiếu niên được trở thành “Thập Thiên Vệ” còn có cơ hội được Quảng Quân Hầu đại nhân chỉ điểm...
Vị thiếu niên gầy gò lúc trước, trên mặt lộ vẻ không phục, trần thuật lại đãi ngộ bất đồng giữa thiếu niên bình thường và Thập Thiên Vệ.
Cho đến lúc này, Triệu Phong rốt cuộc đã hiểu ý nghĩa của quy tắc thứ hai trong Thiên Vệ Doanh.
Người khác nhau, đãi ngộ khác nhau.
Ở đây, chỉ có thể dùng thực lực mới có thể giành được tôn nghiêm và đãi ngộ cho chính mình.
- Ta muốn khiêu chiến!
Hoàng Kỳ hét lớn một tiếng, một cước đá văng lều vải đi, tiện tay ném đi rau nát cơm thừa, chạy thẳng về phía gian nhà gỗ của Thập Thiên Vệ.