Hoàng Kỳ giận dữ rống lớn một tiếng, khiến cho Triệu Phong và Triệu Vũ Phi đều chú ý.
Hắn muốn làm gì? Triệu Phong và Triệu Vũ Phi đều liếc nhìn nhau.
Hai người nhìn thoáng qua Hoàng Kỳ đang chạy về phía mười gian nhà gỗ.
- Chậc chậc, có trò hay để xem rồi.
Trong những gian lều vải trên bãi đất hoang có một vài thiếu niên lộ ra vẻ mặt châm chọc.
- Mới đến ngày đầu tiên đã khiêu chiến “Thập Thiên Vệ”, quả thật can đảm.
- Tiểu tử này tu vi lục trọng võ đạo, cũng không phải là không có tư cách.
Một vài thiếu niên cười hì hì từ trong lều vải bước ra.
Ánh mắt Triệu Phong vội vàng quét qua một lượt, thiếu niên cùng tuổi với mình, tu vi cơ bản đều chừng tứ trọng, ngũ trọng.
Còn một số cá biệt hơi lớn tuổi hơn hắn một chút thì thậm chí còn đạt tới tu vi lục trọng.
Thiếu niên trong Thiên Vệ Doanh người có thiên phú tiềm lực kém cỏi nhất cũng có thể sánh ngang với Triệu Lân Long của thành Vũ Dương.
Rất nhanh Hoàng Kỳ đã bước vào căn nhà gỗ thứ mười.
Thập Thiên Vệ cũng có xếp hạng xếp hạng tương ứng với số ghi trên từng gian nhà gỗ.
Cho dù đều là Thập Thiên Vệ, thế nhưng xếp hạng càng cao thì đãi ngộ càng tốt hơn, giữa mỗi hạng đều có chênh lệch nhất định.
Chỉ nhân của gian nhà gỗ thứ mười, chính là người xếp vị trí thứ mười trong Thập Thiên Vệ.
Hoàng Kỳ lần đầu tiên khiêu chiến, cũng không chọn người có xếp hạng cao, có thể thấy được hắn cũng cẩn thận và tự biết mình.
- Ha ha ha... Người nào dám khiêu chiến với Lý Quảng Phong ta.
Một tiếng cuồng tiếu từ trong gian nhà gỗ truyền ra.
“Két” một tiếng, cửa phòng mở ra một thiếu niên cởi trần, toàn thân chằng chịt vết thương bước ra.
Lý Quảng Phong xếp hạng thứ mười, chỉ mới tu vi ngũ trọng đỉnh phong, thế nhưng trên người đã có một luồng sát khí đáng sợ, ánh mắt hung ác, chỉ trừng mắt một cái đã khiến người bình thường run sợ.
- Nói khoác mà không biết ngượng, chỉ là tu vi ngũ trọng võ đạo cũng dám cuồng ngạo.
Hoàng Kỳ cười lạnh một tiếng nói.
Trên bãi đất hoang hai người đối đầu giằng co.
- Có cuồng ngạo hay không thì ngươi rất nhanh sẽ rõ.
Lý Quảng Phong nhe răng cười một tiếng, lấy ra một thanh loan đao đen nhánh cũ nát, phía trên có rất nhiều lô thủng cũng giống như vết thương đầy người của hắn.
- Bớt nói nhảm đi!
Thân hình Hoàng Kỳ nhoáng lên một cái, dưới chân triển khai một môn thân pháp cao cấp, không ngờ hỏa hầu của môn thân pháp này đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong rồi.
Liễu Diệp Thập Tam Thổi!
Hoàng Kỳ quát một tiếng chói tai, thi triển một môn thối pháp cao cấp khác, đồng dạng cũng đạt tới hỏa hầu đỉnh phong.
Chỉ bằng vào hai môn võ học cao cấp đỉnh phong này đã đủ để hắn ngạo thị những thiếu niên cùng lứa rồi.
Liệt Thạch Đao Pháp!
Loan đao của Lý Quảng Phong bổ ra, tiếng rít nặng nề vang lên, Võ Đạo Nội Kình màu đỏ chớp động trên lưỡi đao, thế như sấm sét.
- Hỏa hầu cảnh giới của một đao kia không ngờ lại đạt tới cảnh giới viên mãn.
Hai môn võ học cao cấp, ngạnh va chạm cùng một chỗ.
Hoàng Kỳ kêu lên một tiếng trầm muộn, bị đẩy lui xa mấy trượng, trong mắt lộ ra một tia kinh hãi.
Võ học cao cấp... Cảnh giới viên mãn?
Trong lòng Hoàng Kỳ khiếp sợ, hô hấp trở nên gấp gáp, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Triệu Vũ Phi ở bên cạnh Triệu Phong trong đôi mắt đẹp cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Liệt Thạch Phần Thi!
Đao thứ hai của Lý Quảng Phong bổ tới lưỡi đao bốc lên khí tức màu đỏ, càng phát tán sát khí nặng nề hơn, sự trùng kích tinh thần này đủ khiến cho Võ Giả bình thường cảm thấy kinh hãi bất an.
Điều Phi Vũ!
Hoàng Kỳ hoảng sợ, không ngờ lại thi triển một loại võ học khinh thân đỉnh cấp, thân hình lướt lên cao mấy trượng, may mắn tránh thoát một đao đáng sợ kia.
- Phi Thiên Liệt Thạch Trảm!
Thân hình Lý Quảng Phong nhảy lên cao, hét lớn như sấm, loan đao ở trong màn đêm xẹt qua một đạo đao mang màu máu, có khí thế bá đạo như phá núi trảm mây.
- Một chiêu này e rằng đã vượt khỏi cực hạn chiêu thức trong Liệt Thạch Đao Pháp rồi.
- Một đao thật đáng sợ.
Những thiếu niên ở bên cạnh quan chiến đều kinh hãi run lên.
Đao pháp của Lý Quảng Phong kết hợp với sát khí của bản thân lạnh lùng bá đạo, phảng phất có uy thế như phá sơn liệt địa.
Tường Vân Chưởng!
Trong thời khắc nguy cấp, Hoàng Kỳ cũng không dám che giấu nữa, đột nhiên sử dụng một loại chưởng pháp đỉnh cấp.
Một chưởng bổ ra, tiếng gió vang lên phần phật, có cảm giác như bài vân khai lãng (*).
(*) Rẽ mây tách sóng
Phành...
Hai luồng lực lượng cùng va chạm một chỗ, thân đao vang lên chấn động sóng khí cuốn ra tám hướng tại bãi đất hoang đột nhiên xuất hiện một cái hố.
Triệu Phong cuối cùng đã rõ, tại sao trên khối đất hoang này lại có nhiều hố như vậy.
Ọc...
Hoàng Kỳ ở giữa không trung thổ huyết, quần áo trên người vỡ tan lưu lại một đạo vết máu.
Một đao của Lý Quảng Phong thật sự đáng sợ, một đao này đã vượt qua cảnh giới viên mãn, ẩn chứa sát khí bên trong rất có khí thế thần cản giết thần, phật ngăn giêt phận hêt sức hung lệ.
Mặc dù chính diện đối chiến, thế nhưng Lý Quảng Phong lại không bị thương, sau khi hạ xuống thân hình chỉ khẽ lay động một chút.
- Ngươi không sao chứ.
Triệu Phong và Triệu Vũ Phi đều vội vàng đi qua đỡ lấy Hoàng Kỳ.
- Ta sao có thể thua...
Hoàng Kỳ bị thương cũng không nặng, thế nhưng trên mặt tràn đầy kinh ngạc và chán nản.
Thân là đệ nhất thiên tài của thành Châu Lâm, là cường giả lục trọng võ đạo, hắn sao có thể đánh không lại một thiếu niên ngũ trọng võ đạo.
Triệu Phong thân là người đứng ngoài xem, càng nhìn rõ tình huống hơn hẳn.
Thứ nhất, kinh nghiệm chiến đấu của Lý Quảng Phong vô cùng phong phú, thủ đoạn hung tàn cay độc, có thể nhìn thấy điều này từ những vết thương ở trên người hắn.
Thứ hai, hỏa hầu đao pháp của Lý Quảng Phong cực cao, có thể sáng tạo trên cả cảnh giới viên mãn.
Trên người Lý Quảng Phong có một luồng sát khí đáng sợ, khiến cho đao thể càng thêm hung mãnh, không biết trước đây thiếu niên này đã trải qua chuyện gì.
Có rất nhiều người có thể nhìn ra hai điểm này.
Thế nhưng, còn một điểm thứ ba mà một số người không thể nhìn ra.
Đó là thân thể của Lý Quảng Phong vô cùng kiên cố vững chắc, lực lượng lớn vô cùng, dù không tận lực tu luyện võ học luyện thể mà hầu như đã tương đương với tầng thứ tư của Thiết Bích Quyết rồi.
- Lợi hại.
Triệu Phong âm thầm gật đầu.
Hắn và Triệu Vũ Phi vẫn im lặng, trước tiên dìu Hoàng Kỳ rời khỏi.
- Tiểu từ mới tới, chút thực lực ấy của ngươi cũng dám khiêu chiến Thập Thiên Vệ?
- Hắc hắc, tu vi lục trọng ngay cả ba chiêu của Thập Thiên Vệ cũng không tiếp nổi, người mới lần này thật kém cỏi.
Bên cạnh truyền đến một vài thanh âm chế nhạo.
Ba người Triệu Phong chỉ vừa mới tham gia Thiên Vệ Doanh đều là “người mới”.
Trong lúc cười nhạo, không ít người cũng chú ý tới dáng vẻ xinh đẹp thanh nhã của Triệu Vũ Phi, ánh mắt lập tức sáng ngời.
- Ha ha ha! Tiểu mỹ nhân, nếu như cảm thấy lều vải ngủ không thoải mái thì Lý gia có thể cho ngươi vào nhà “ngủ cùng”.
Lý Quảng Phong cũng chú ý tới Triệu Vũ Phi, nhe răng cười một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ dâm dục.
Lời này vừa nói ra, liền khiến những thiếu niên xung quanh cười ha hả.
Khuôn mặt Triệu Vũ Phi lạnh xuống trên mặt lộ vẻ tức giận, đôi bàn tay trắng như phấn siết chặt, lập tức muốn tiến lên khiêu chiến.
- Muội còn chưa phải là đối thủ của hắn!
Một cánh tay mạnh mẽ hữu lực bắt lấy cổ tay tinh mỹ như ngọc của nàng, Triệu Phong đã chặn nàng lại.
Mắt trái của hắn có thể phân tích vô cùng thấu triệt.
Luận tu vi, Triệu Vũ Phi và Lý Quảng Phong đều không
phân cao thấp. Thế nhưng, luận tổng hợp hỏa hầu võ học, kinh nghiệm tác chiến và độ hung ác thì Lý Quảng Phong lại chiếm ưu thế.
Nếu Triệu Vũ Phi khiêu chiến Lý Quảng Phong, phần thắng không cao hơn bổn phần.
- Ta không tin!
Khuôn mặt Triệu Vũ Phi hơi đỏ lên, trong lòng sinh ra cảm giác khác lạ, mặc dù ngoài miệng không phục, thế nhưng cánh tay cũng không có giãy ra.
Chậc chậc, mao đầu tiểu tử này ở đầu ra, muốn làm hộ hoa sứ giả chắc?
Lý Quảng Phong liếm liếm đầu lưỡi, vẻ hung lệ trong mắt càng tăng trừng mắt nhìn Triệu Phong một cái, dường như có ý cảnh cáo.
- Chúng ta đi!
Triệu Phong mặc kệ hắn kéo tay Triệu Vũ Phi rời khỏi khu vực này.
- Muốn đi?
Lý Quảng Phong hóa thành một đạo tàn phong giống như thiểm điện chặn đường hai người.
Không ngờ rằng thân pháp cao cấp của hắn cũng gần đạt tới cảnh giới viên mãn.
Thanh âm Triệu Phong trở nên lạnh lùng, nói:
- Ngươi muốn động thủ sao?
- Ha ha ha... Chẳng lẽ ngươi không biết quy tắc của “Thiên Vệ Doanh”, không cấm đánh nhau, chỉ cần không tổn thương đến tính mạng và gây tàn phế là được.
Lý Quảng Phong ngửa đầu cười lớn.
Trong mắt một vài thiếu niên ở gần đó cũng lộ vẻ thương cảm.
Đúng vậy, Thiên Vệ Doanh không cấm đánh nhau, thậm chí còn khích lệ luận bàn tỷ thí, có thể nhìn thấy điều này từ vô số hố sâu trên bãi đất hoang này.
- Như vậy càng tốt.
Trong mắt Triệu Phong lóe lên lệ quang chợt mỉm cười với Triệu Vũ Phi:
- Muội chờ ở đây, ta sẽ đoạt cho muội một gian phòng.
Lời này vừa nói ra, Lý Quảng Phong và những thiếu niên ở xung quanh đều khẽ giật mình.
Sau đó phá ra cười đêm mức ngực gập vào bụng.
- Triệu Phong ca...
Triệu Vũ Phi có chút lo lắng, mặc dù biết rõ thực lực của Triệu Phong, thế nhưng tâm hồn thiếu nữ vẫn cảm thấy bất an.
Vụt...
Thiếu niên bên cạnh bỗng nhiên biến mất không thấy đâu nữa, trong bóng đêm chỉ thấy liên tiếp hư ảnh giao thoa khó phân rõ thật...
Chỉ trong nháy mắt, Triệu Phong đã lướt tới trước người Lý Quảng Phong.
Thân pháp thật nhanh!
Thiếu niên ở xung quanh đang quan chiến cũng cảm thấy trước mắt hoa lên.
- Bộ pháp cao cấp, cảnh giới viên mãn.
Lý Quảng Phong chấn động, vội vàng xuất toàn lực ứng phó.
Nên biết rằng bộ pháp của hắn cũng chỉ gần đạt tới cảnh giới viên mãn, còn chưa đạt tới cảnh giới viên mãn trọn vẹn.
Vụt Vụt...
Hai đạo thân pháp giao thoa, Lý Quảng Phong rõ ràng rơi xuống hạ phong.
- Liệt Thạch Phần Thi!
Lý Quảng Phong bổ ngang một đao, sát khí kinh người, phát huy ưu thế đao pháp của mình.
Một đao vừa rồi đã bức lui Hoàng Kỳ tu vi lục trọng võ đạo, từ đó có thể thấy được uy lực của nó.
Mắt trái của Triệu Phong thu hình ảnh này vào trong phát hiện một đao của đối phương rót vào sát khí, dường như là một loại ý cảnh, nhưng lại có tác dụng tăng cường tinh thần, khiến cho uy thế của một đao kia càng hung ác, thậm chí còn có thể làm suy yếu tinh thần ý chí của địch nhân.
Loại sát khí này, bình thường chỉ đến từ những người đã giết chóc vô số người có thể đoán ra được, quá khứ của Lý Quảng Phong chắc chắn không tầm thường.
- Điểm Tinh Nhất Chi!
Triệu Phong quát lớn một tiếng, đem Điểm Tinh Chi tầng thứ ba phát huy đến hỏa hầu đỉnh phong, vận dụng chiêu bài tuyệt kỹ.
Vù...
Thủ chỉ màu xanh phát ra tiếng rít gào như tiếng sấm, vạch phá bầu trời đêm, đầu ngón tay ngưng tụ nội kình như châm bộc phát như sao trên trời, hung hăng điểm trúng loan đao của Lý Quảng Phong.
Keng...
Loan đao của Lý Quảng Phong nhoáng lên, hổ khẩu của hắn bị rách tả tơi, khóe miệng tràn ra một tia vết máu, thân hình liên tục thối lui, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Uy lực của Điểm Tinh Nhất Chỉ đáng sợ đến bực nào?
Huống chi Thiết Bích Quyết của bản thân Triệu Phong đã đạt tới tầng thứ năm, lực lượng cực mạnh, có thể nói là toàn diện áp chế đối phương.
Điểm Tinh Chi!
Chỉ pháp của Triệu Phong hóa thành từng đạo quỹ tích như lưu tinh, huyễn lệ vô cùng.
Lý Quảng Phong liên tục ngăn cản bốn năm chiêu, trên người có vài chỗ bị thương, nhưng vẫn cắn răng kiên trì không chịu nhận thua.
- Người này thật kiên cường.
Mặc dù Triệu Phong bội phục, thế nhưng sự hung ác và bá đạo của đối phương khiến hắn rất không thích, cho nên hạ thủ cũng không hề lưu tình.
Phụt phụt...
Thủ chỉ màu xanh lại lóe lên, điểm trúng huyệt vị trên cánh tay của Lý Quảng Phong.
Hít...
Lý Quảng Phong đau đớn gầm lên một tiếng, toàn bộ cánh tay run lên, loan đao thất thủ, bị Triệu Phong một cước đá rơi xuống đất.
Xoạt...
Đám thiếu niên ở xung quanh đều kinh ngạc chấn động.
- Lý Quảng Phong nhờ hung ác bá đạo mà nổi danh không ngờ lại bị một thiếu niên nhỏ tuổi hơn, nhưng tu vi tương đương dễ dàng đánh bại.
- Ngươi rất mạnh... Lần sau tái chiến, ta nhất định sẽ không thua ngươi.
Lý Quảng Phong từ trên mặt đất đứng dậy, quay về gian nhà gỗ lấy đồ đạc của mình, sau đó xoay người rời đi.
Cứ như vậy, hắn đã giao ra gian nhà gỗ của mình.
- Hắn thắng rồi...
Trên mặt Hoàng Kỳ tràn đầy rung động và kinh ngạc, nhìn thiếu niên gần mình trong gang tấc.
Ba người cùng nhau tiến vào Thiên Vệ Doanh, lúc vừa mới gặp nhau, hắn thậm chí còn không để Triệu Phong vào mắt.
Sau khi đánh bại Lý Quảng Phong, Triệu Phong có thể vào trong nhà gỗ để ở.
Gian nhà gỗ số mười đại biểu cho xếp hạng thứ mười trong “Thập Thiên Vệ”.
Lúc này, Triệu Phong đã rõ ràng cảm nhận được ánh mắt kiêng kỵ và kính sợ của những thiếu niên xung quanh.