Chúa Tể Chi Vương

Hôn Ước (Hạ)


trước sau

Hôn ước?

Triệu Phong nhướng mày, sau khi hắn đoạt xá thân thể này, vẫn luôn tận lực thỏa mãn những tâm nguyện lúc còn sống.

Nhưng ngoại trừ duy nhất, chính là loại hôn ước này.

Trong trí nhớ của hắn, vị hôn thê “Lạc Thủy Nhi” của Triệu Phong kia, chính là một mỹ nhân có tiếng của Vân Lĩnh.

Lạc Thủy Nhi mới mười bốn, mười lăm tuổi, đã có khí chất hơn người, bế nguyệt tu hoa, điềm tĩnh như nước.

Không những thế, tư chất thiên phú của nàng cũng thuộc loại tuyệt hảo. Một năm trước, Lạc Thủy Nhi còn bái làm môn hạ của một Vương Giả đỉnh phong.

Đương nhiên.

Bất kể Lạc Thủy Nhi này thiên sinh lệ chất thế nào. Triệu Phong vẫn cảm thấy, đây là vị hôn thê của Triệu Phong trước kia mà thôi.

Tư duy ý chí, mới là trung tâm của con người.

Mặc dù đoạt xá trọng sinh, nhưng Triệu Phong vẫn như cũ là Triệu Phong.

Về chuyện “vị hôn thê” kia, Triệu Phong đã có quyết định – Hối hôn.

Hắn cũng không muốn bị phiền toái quấn thân, kiếp này lại xuất hiện thêm một vị hôn thê nữa.

Đúng lúc này, lão giả áo vải lại lên tiếng.

- Phong nhi, ta biết ngươi đối với Lạc Thủy Nhi đã có lòng từ lâu. Nhưng có một tin này, ta không thể không nói được.

Nghe đến đây, Triệu Phong không khỏi sửng sốt.

Chẳng lẽ, trong chuyện này còn có biến cố gì?

- Nghe nói vị tiểu thư Lạc gia, có ý muốn từ hôn. Nguyên nhân chủ yếu chính là, trong lúc vô tình, Lạc Thủy Nhi đã bị Bát hoàng tử của Đại Càn Vương triều nhìn trúng.

Lão giả áo vải nói với vẻ không đành lòng.

Một năm trước, Triệu Phong và Lạc Thủy Nhi, đã từng gặp nhau một lần.

Lúc đó, Triệu Phong chết lặng như nhìn thấy người trời, đã bị khí chất tuyệt lệ thoát trần của Lạc Thủy Nhi hấp dẫn.

Mà Lạc Thủy Nhi lúc đó, cũng không hề chán ghét Triệu Phong, thậm chí còn có ấn tượng không tệ.

Dù sao đi nữa, Triệu Phong cũng là thiên tài của Triệu tộc, hơn nữa còn là thiếu niên tuấn mỹ có tiếng.

- Ý tứ của Trưởng lão là, Lạc gia muốn hối hôn?

Triệu Phong nghe vậy, trong mắt mơ hồ có chút hưng phấn, mừng thầm, nhưng vẫn cố gắng hết sức che giấu.

Hối hôn? Đây là chuyện tốt nha.

Trong lòng Triệu Phong đại sướng, hắn chỉ ước gì, không được sớm rũ bỏ quan hệ với vị hôn thê kia.

Lão giả áo vải không khỏi ngẩn ra, cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Triệu Phong.

Thiếu niên trước mắt, không ngờ lại không lo âu hay phẫn nộ như trong tưởng tượng, ngược lại dáng vẻ dường như còn có chút vui mừng.

- Lạc gia, quả thật có ý tứ từ hôn. Tuy nhiên việc này cũng không phải ý tứ của Lạc Thủy Nhi. Nhưng có thể đoán được, với thân phận cao quý của Bát hoàng tử kia, quá nửa là có tư chất “huyết mạch Hoàng Đạo”, Lạc gia không thể cự tuyệt được.

Lão giả áo vải trịnh trọng nói.

- Bát hoàng tử… Huyết mạch Hoàng Đạo…

Trong lòng Triệu Phong có chút quái dị, Bát hoàng tử ở Hoàng Đô của Đại Lục Vực xa xôi, làm sao có thể gặp được Lạc Thủy Nhi chứ?

Hoàng tử của Đại Càn Vương triều, thân phận cao quý bực nào chứ?

Cho dù là đệ tử chân truyền của Tông phái Tam Tinh, so với hoàng tử, e rằng thân phận cũng kém rất xa.

Lão giả áo vải giải thích:

- Điều này phải kể đến ca ca của Lạc Thủy Nhi. Tên Lạc Tôn này rất tài giỏi, là thanh niên thiên tài đệ nhất Thiên Phong Đại Đảo Vực, bây giờ đã là Vương Giả Hư Thần Cảnh rồi.

Lạc Tôn?

Trong ký ức của Triệu Phong, dường như đã nghe qua thông tin về kẻ này.

Thì ra “Lạc Tôn” chính là đối tượng mà Triệu Phong trước kia sùng bái.

Lạc Tôn này, ba mươi hai tuổi đã tấn chức Vương Giả Hư Thần Cảnh, trở thành thiên tài lừng lẫy nổi danh của Đại Càn Vương triều.

- Sau khi Lạc Tôn tiến vào Đại Lục Vực, được Vương triều phân phong tước vị, thậm chí còn kết làm hảo hữu với Bát hoàng tử. Gần đây, Lạc Tôn đi theo Bát hoàng tử đến Thiên Phong Đại Đảo Vực, vốn là muốn đến Vương hầu phủ bái phỏng, nào ngờ lại vô tình bắt gặp Lạc Thủy Nhi.

Lão giả áo vải đem tiền căn hậu quả giải thích một lwotj.

Triệu Phong thoáng lâm vào suy tư.

Chuyện này, đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ là một tin tức tốt.

Hơn nữa, Vân Lĩnh Triệu tộc, cũng không đắc tội nổi với “Bát hoàng tử” kia.

- Một khi đã như vậy, không bằng từ hôn đi.

Triệu Phong quả quyết nói.

Từ hôn?

Đám người lão giả áo vải, đều có chút kinh ngạc. Triệu Phong chẳng những không có dáng vẻ phẫn hận không cam lòng, mà còn quyết đoán đưa ra đề nghị từ hôn như vậy.

- Triệu Phong, ngươi có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi. Chúng ta vẫn còn lo lắng, ca ca của Lạc Thủy là Lạc Tôn sẽ đến Vạn Thánh Tông, tạo áp lực cho ngươi.

- Đúng vậy, tên Lạc Tôn kia, không những là thiên tài trong đám cùng thế hệ, mà còn là một kẻ rất ngoan độc thủ đoạn.

Vài trưởng bối trong gia tộc, lúc đề cập đến cái tên “Lạc Tôn”, rõ ràng có vài phần kiêng kỵ và kính sợ.

- Yên tâm đi, chuyện hôn ước, cứ như vậy mà quyết định.

Triệu Phong khoát tay áo, ngược lại có chút không kiên nhẫn.

Ánh mắt lão giả áo vải lóe lên, muốn nói lại thôi. Hắn nhìn chằm chằm Triệu Phong vài cái, cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Vụt... Vụt...

Đúng lúc này, thành viên chấp hành nhiệm vụ của Vạn Thánh Tông cũng đã đuổi tới.

Trong đó, bao gồm cả Quảng sư huynh.

Nhìn thấy một màn trước mắt, Quảng sư huynh rõ ràng có chút giật mình.

- Vận khí của Triệu Phong, không ngờ lại tốt như vậy, trưởng bối trong gia tộc vừa vặn tới đúng lúc cứu viện.

Trong mắt Quảng sư huynh lộ ra một tia khó chịu.

Từ lúc ở trong Vô U Lâm cho đến nay, Triệu Phong tổng cộng đã vượt qua bao nhiêu nguy cơ? Mỗi lần đều hóa nguy thành an.

Triệu Phong và nhóm trưởng bối gia tộc cáo từ, ánh mắt sắc bén lướt qua trên người Quảng sư huynh.

Quảng sư huynh trong lòng phát lạnh, ánh mắt của Triệu Phong, khiến hắn cảm thấy chột dạ, còn có một loại bất an khó hiểu.

- Quảng sư huynh này, cấu kết với Ân gia, nhiều lần mưu hại ta. Thế nhưng, kẻ này là môn đồ của Vương Giả, đợi đến thời cơ thích hợp, phải giải quyết hắn.

Triệu Phong đã có quyết định của mình.

Vô Khuyết Vực.

Thổ Vương triều vừa mới thành lập, chỉ trong một đêm đã bị hủy diệt.

Bên phía Vạn Thánh Tông, tổn thương rất ít. Toàn bộ quá trình, đều là giết chóc nghiêng về một phía.

Ngay trong ngày hôm đó…

Đoàn đội chấp hành nhiệm vụ của Vạn Thánh Tông, lên thuyền Hư Không Hải, rời khỏi Vô Khuyết Vực, lúc rời khỏi nơi này, chỉ còn để lại một truyền thuyết.

Thành lập Vương triều, chính là cấm kỵ.

Kể từ nay, trên Vô Khuyết Vực, truyền thuyết này sẽ kéo dài đời đời, cũng giống như Thanh Hoa Vực năm xưa.

Trong thuyền Hư Không Hải.

Sau khi biết được chuyện Triệu Phong bị ám sát, Vạn Dung sư tỷ vẻ mặt thân thiết hỏi thăm, đồng thời chủ động yêu cầu kiểm tra thân thế, tiến hành trị thương.

Vạn Dung sư tỷ hảo cảm tiếp cận Triệu Phong, chỉ cần là người có lòng, đều không khó để nhìn ra.

Nhìn sư muội ôn nhu điềm tĩnh trong lòng mình, thân cận với Triệu Phong như vậy, ngọn lửa đố kỵ của Quảng sư huynh thiêu đốt hừng hực.

Lần này, đội ngũ ám sát của Ân gia, toàn quân bị diệt.

Vạn Dung sư tỷ ôn nhu hỏi han ân cần, khiến Triệu Phong cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Mới đầu.

Vì hóa giải lòng nghi ngờ của Vạn Dung sư tỷ, hắn đã âm thầm phát động “Khống Tâm Đồng Thuật”, ảnh hưởng đến tâm lý cảm xúc, khiến đối phương có hảo cảm.

Nhưng nào ngờ, hảo cảm của Vạn Dung sư tỷ đối với hắn, lại dần dần sinh ra một tia tình cảm.

Loại Khống Tâm Đồng Thuật này, Triệu Phong không dám dùng nhiều. Ngay cả Quảng sư huynh cũng không sử dụng, tránh để cho vị sư tôn Vương Giả của hắn phát hiện.

Chẳng qua.

Trên đường đi, lòng đố kỵ và sự phẫn hận của Quảng sư huynh, lại khiến Triệu Phong cảm thấy rất hưởng thụ.

- Triệu sư đệ, còn năm tháng
nữa là Không Gian Thần Huyễn sẽ mở ra. Nếu ngươi cố gắng thêm một chút nữa, có lẽ sẽ có một tia cơ hội.

Vạn Dung sư tỷ nghĩ đến chuyện này, đột nhiên lên tiếng.

Đề cập tới “Không Gian Thần Huyễn”, những đệ tử trẻ tuổi ở đây, đều không khỏi hưng phấn.

- Nghe nói “Không Gian Thần Huyễn” này, chính là Không Gian Dị Độ” mà Cổ Thần của Thần Vực trước khi ngã xuống lưu lại. Cứ một trăm năm, sẽ kết nối với Đại Lục Vực một lần.

- Trong Không Gian Thần Huyễn, có cả tài nguyên Thượng Cổ, Thái Cổ, lưu lại.

- Rất nhiều loại tài liệu đã tuyệt tích tại Đại Lục Vực, lại có thể tìm thấy trong Không Gian Thần Huyễn…

Vài tên đệ tử thảo luận.

Ngay cả Quảng sư huynh cũng hai mắt tỏa sáng.

Từ chỗ Vạn Dung sư tỷ, Triệu Phong cũng hiểu thêm tình huống về “Không Gian Thần Huyễn”.

Đầu tiên.

Không Gian Thần Huyễn, không phải là tồn tại mà một thế lực Tông phái có thể chiếm giữ được.

Đây là Không Gian Dị Độ mà Cổ Thần trong truyền thuyết lưu lại, kết nối với toàn bộ Đại Lục Vực và những hải vực phụ cận.

Nói cách khác.

Bên Đại Lục Vực, những cường Tông, cường Tộc, chỉ cần có năng lực, đều có thể kết nối.

Nhưng bởi vì.

Không gian thông đạo kết nối, tương đối yếu ớt, cho nên nếu cường giả Hư Thần Cảnh tiến vào, sẽ không ổn định.

Ngoài ra, các thế lực Tông phái lớn, đều sẽ phái Nửa bước Vương Giả, và những cường giả cấp thấp tiến vào. Thậm chí còn có một số ngoại lệ, có thể bình yên đưa Vương Giả Hư Thần Cảnh vào trong.

Không Gian Thần Huyễn, không phải là truyền thừa, mà là một Không Gian Dị Độ hoang phế của Cổ Thần.

Cứ cách một trăm năm, nó sẽ lại mở ra, kết nối với Đại Lục Vực một lần.

Hơn nữa, nó không hạn chế số tuổi, chỉ hạn chế tu vi, cường giả thế hệ trước, cũng có thể tiến vào.

Có thể nói.

Đây chính là một đại thịnh hội, đại vũ đài trên khắp toàn bộ Đại Lục Vực.

Trong Không Gian Thần Huyễn, có thể gặp phải đệ tử hoàng tộc, thiên tài đại thế gia, cường giả dị tộc.

Thậm chí ngay cả thành viên của “Tông phái Tứ Tinh”, cũng có thể xuất hiện trong Không Gian Thần Huyễn, hơn nữa, lại không thể phân biệt tuổi tác già trẻ.

Cũng khó trách.

Việc Không Gian Thần Huyễn kết nối, lại khiến cho đám đệ tử trung tâm, cảm thấy nhiệt huyết bừng bừng như vậy.

- Nếu như có thể thu hoạch được một lượng lớn tài nguyên trong Không Gian Dị Độ này, có lẽ cũng không tệ.

Triệu Phong bất giác tự nhủ.

Hắn bây giờ cũng giống như Bán Thần ấu đồng, lúc nghe thấy có tài nguyên trân quý, thì hai mắt liền sáng lên.

Lời vừa nói ra, liền khiến cho mọi người trong thuyền Hư Không Hải đều cười phá lên.

- Tiểu tử ngươi ngay cả tu vi Chân Chủ Cấp còn chưa đạt tới, cũng vọng tưởng đi Không Gian Thần Huyễn, tranh đoạt tài nguyên kỳ ngộ.

Một lão giả Đan Nguyên Cảnh, vẻ mặt châm chọc trào phúng nói.

Đối với Không Gian Thần Huyễn, ngay cả cường giả thế hệ trước, cũng lộ ra hứng thú rất lớn.

Nhưng cường giả lão bối, lại có rất ít danh ngạch.

Một vài Tông môn, thế lực lớn, vẫn muốn đem những kỳ ngộ này, để dành cho những người trẻ tuổi có tiềm lực.

Hơn nữa, trong Không Gian Thần Huyễn, mỗi một kỳ ngộ, đều có sự hạn chế nhất định đối với tuổi tác và tư chất.

- Ha ha, Triệu sư đệ, ta thấy ngươi vẫn nên đợi một trăm năm nữa đi. Tại Vạn Thánh Tông, người tiến vào Không Gian Thần Huyễn khóa trước, tu vi thấp nhất cũng là Chân Chủ Cấp đỉnh phong, Nửa bước Đan Nguyên Cảnh.

Quảng sư huynh cười lớn một tiếng, cuối cùng đã tìm được một cơ hội đả kích Triệu Phong.

Đương nhiên.

Hắn khinh thường Triệu Phong rồi, Triệu Phong còn có Linh sủng. Mặc dù dựa vào Linh sủng thì không thể tham gia cạnh tranh danh ngạch. Nhưng đối với Linh sủng đã thuần phục, ký kết khế ước với bản thân thì lại không hạn chế.

Hơn nữa, trên nguyên tắc, Vạn Thánh Tông cũng không hạn chế tu vi đối với người tham dự tranh đoạt danh ngạch.

Ba ngày sau…

Mọi người theo thuyền Hư Không Hải, trở lại Thiên Phong Đại Đảo Vực.

Tại đại điện nhiệm vụ của Vạn Thánh Tông.

Đoàn chấp hành nhiệm vụ, nhận được ban thưởng rất phong phú.

Mà lão giả áo bào trắng dẫn đầu, lại nhận được phần thưởng phong phú nhất.

Triệu Phong cũng nhận được ban thưởng phong phú, đủ khiến Chân Linh Cảnh bình thường đều phải động tâm.

Giao trả nhiệm vụ.

Triệu Phong quay lại Giao Dịch thành lúc trước, lấy nguyên tinh thạch sau khi bán đấu giá hai đầu “Nê Độc Tích Dịch Vương”.

Trong vô hình, tài nguyên tư bản của Triệu Phong, đã tăng thêm một phần.

Hắn lấy ban thưởng và tinh thạch này, mua một lượng lớn dược vật trân tài luyện thể.

Mấu chốt chính là tu luyện “Kim Khôn Thánh Lôi Thể”, cần bỏ nhiều tinh lực và nhu cầu đối với tài nguyên rất lớn.

- Các ngươi biết không, Lạc Tôn – đệ nhất thanh niên thiên tài của Thiên Phong Đại Đảo Vực, lần này đến bản Tông bái phỏng đấy.

- Lạc Tôn đó, chính là một trong năm Vương Giả mạnh nhất của Đại Càn Vương triều.

- Nghe nói, lần này còn có một vị nhân vật thần bí đến cùng, thậm chí khiến cho vài vị Trưởng lão có thực quyền của bản Tông, phải tự mình tiếp đãi…

Trên đường trở về, Triệu Phong cũng nghe được một số lời nói thảo luận các đệ tử Tông môn.

Triệu Phong nhíu mày: ca ca của Lạc Thủy Nhi kia, không ngờ nhanh như vậy đã tìm tới cửa rồi.

Sau khi trở lại nơi ở, Triệu Phong mở ra trận pháp, dựng lên tấm biển bế quan.

Hắn cũng không muốn kế hoạch trùng tu của mình lại bị quấy rầy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện