Đế Nguyên Quân bị hư không đánh văng ra ngoài, dưới áp lực của không gian chi lực dẫn đến bất tỉnh.
Cho đến khi tỉnh dậy, Đế Nguyên Quân nhìn thấy tay chân mình đang bị còng lại.
Đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì một giọng quát lớn vang lên.
“Khốn kiếp.
Cái tên nô lệ này?”.
Tiết Hàn tức giận quát.
“Tỉnh dậy rồi còn không chịu đi làm”.
Cùng với đó là những tiếng đòn roi đánh trên da thịt.
Đế Nguyên Quân đưa tay lên bảo vệ đầu, lúc này hắn mới biết được bản thân đang ở trong tình cảnh nào.
Bản thân không biết từ bao giờ đã trở thành nô lệ khai thác mỏ của Tiết gia.
“Con mẹ mày.
Ngươi điếc hay sao?”.
Chát chát!
Tiết Hàn gương mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân mà đánh.
Những đòn roi nặng nề đánh xuống, Đế Nguyên Quân chỉ biết nằm co ro không thể phản kháng.
Đợi cho đến khi bị Tiết Hàn đánh cho một trận nhừ tử thì lúc này mới chịu dừng tay.
Đợi Tiết Hàn rời đi, Đế Nguyên Quân lúc này mới ngồi dậy.
Bản thân truyền đến những cơn đau nhức vô cùng nhưng gương mặt không một chút biểu cảm nào cả.
Đế Nguyên Quân đưa tay lêu lau đi vết máu rồi ngồi xuống.
Bất chợt, một làn gió mát thổi đến khiến hắn bừng tỉnh.
Đế Nguyên Quân giật mình, hắn không biết bản thân đã bị truyền tống đến nơi nào rồi.
Lúc này hắn mới nhớ lại, đây là cái nhẫn giới chi của Ngũ Lão để lại cho hắn.
“Tinh thần lực thật tinh thuần”.
Cảm nhận nơi này một lúc, Đế Nguyên Quân kinh ngạc thốt ra.
Chưa hết, Đế Nguyên Quân nhìn xung quanh thì nhìn thấy từng chữ đang trôi nổi ở trong không trung là “Ngũ Hành Bá Thể Quyết”.
Đế Nguyên Quân từ từ đi lại gần rồi đặt tay lên dòng chữ đó thì đột nhiên, nó như có linh trí mà chui vào bên trong đấu hắn.
Đến khi tỉnh dậy, tưởng chừng như đó chỉ là một giấc mơ nhưng khi nghĩ đến thì bộ công pháp đó lại hiện ra.
Điều này khiến Đế Nguyên Quân vui mừng không thôi.
“Con chuột khốn kiếp, ngươi còn chưa tỉnh dậy”.
Chưa kịp vui mừng được bao lâu thì Tiết Hàn một lần nữa tìm đến.
Đế Nguyên Quân từ trong căn lều xập xệ đi ra thì bị Tiết Hàn đánh thêm mấy roi nữa mới chịu dừng lại.
“Đi ra ngoài đào khoáng cho ta”.
“...”.
Đế Nguyên Quân yên lặng rời đi.
“Khốn kiếp, không có miệng trả lời sao”.
Vừa quay người, Đế Nguyên Quân tiếp tục bị Tiết Hàn đánh.
“Vâng, ta đi”.
Đế Nguyên Quân cắn răng, gắng nuốt xuống cục tức trả lời.
Bởi vì đối phương là Luyện Nhân cảnh đỉnh còn hắn thì chỉ là một người bình thường nên không thể nào chống lại.
Một năm sau!
Đế Nguyên Quân ngày nào cũng bị Tiết Hàn đánh đập, bị những tên nô lệ xung quanh xỉ vả, thậm chí còn bị tiểu thư của Tiết gia tên là Tiết Linh bắt làm ngựa để nàng ta cưỡi đi một vòng khoáng mạch.
Bị Tiết gia nhục mạ đủ thứ nhưng Đế Nguyên Quân vẫn nhẫn nhịn, trải qua một năm đào khoáng ở nơi này thì Đế Nguyên Quân đã trộm được một ít linh thạch đưa vào bên trong nhẫn giới chi và cũng đã nghe ngóng được một vài thông tin quan trọng.
.
Buổi tối hôm đó!
Đế Nguyên Quân lấy ra năm viên thượng phẩm linh thạch rồi bóp nát.
Một lượng linh khí nồng đậm bộc phát ra ngoài liền bị Đế Nguyên Quân một ngụm nuốt xuống.
Bản thân không có đan điền nên khi nuốt linh khí vào bên trong khiến phần bụng đau đớn vô cùng nhưng Đế Nguyên Quân vẫn nhịn.
“Phá cho ta”.
Đế Nguyên Quân hét lớn một tiếng, đột nhiên trên người bộc phát ra một đợt khí bạo mãnh liệt.
“Ngũ Hành Bá Thể Quyết, tầng thứ nhất luyện thành”.
“Cũng đã đến lúc rời khỏi nơi này”.
Ẩn nấp vào bên trong bóng tối, Đế Nguyên Quân từ từ đi ra, cố tránh những người khác và không gây bất kỳ tiếng động.
Tốt gần một canh giờ đi ra, Đế Nguyên Quân đã tìm thấy cửa đi ra ngoài.
Nhưng ở đó lại có người canh giữ, toàn bộ đều là cường giả Luyện Nhân cảnh tầng ba.
Từ từ tiến lại gần, Đế Nguyên Quân tìm một tên đang đi tiện không chú ý rồi ra tay.
Một tay bịt miệng, một tay siết chặt cổ.
Thành công giải quyết một tên.
Đế Nguyên Quân nhanh trí mặc vào bộ trang phục đệ tử Tiết gia hiên ngang đi ra.
“Lý Tam làm gì mà lâu quá vậy?”.
“Thôi kệ, đợi hắn một chút đi”.
“Kìa, hắn ra rồi kìa”.
Đế Nguyên Quân từ trong bóng tốt đi ra, ba tên còn lại nhanh chóng cảnh giác hỏi.
“Ngươi là ai, Lý Tam đâu?”.
“Lý Tam bảo ta ra đổi ca”.
Đế Nguyên Quân nở một nụ cười trả lời.
“Trông ngươi rất lạ, ngươi quản lý ở nơi nào đến?”.
“...”.
“Là nô lệ bỏ trốn, nhanh gõ chuông cảnh báo”.
Một tên nhanh nhạy la lớn.
“Chết tiệt”.
Đế Nguyên Quân quát lớn một tiếng lao lên.
Chỉ trong nháy mắt, hai người bị Đế Nguyên Quân một quyền oanh sát.
Duy chỉ còn một tên còn lại đã gõ chuông rồi chạy vào bên trong báo tin.
Đế Nguyên Quân không truy đuổi mà hướng ra bên ngoài rời đi.
Tin tức Đế Nguyên Quân bỏ trốn rất nhanh đã được truyền ra, đám đệ tử của Tiết gia ở bên đổ xô đi ra ngoài truy bắt.
Bị đám người Tiết gia đuổi sát nút, Đế Nguyên Quân dốc hết sức lực chạy trốn.
Bị truy đuổi gần hai canh giờ, lúc này Đế Nguyên Quân cũng đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, hai chân đau nhức như muốn đứt lìa.
Ngay khi gần bị họ bắt được, Đế Nguyên Quân nghe thấy tiếng thác nước chảy mạnh ở phía bên trái nên ngoặt một cái đổi hướng.
Đám người Tiết gia bất ngờ nhưng ngay lập tức tiếp tục truy đuổi.
Bị chúng ép đứng gần vách núi dựng đứng, Tiết Hàn cười lớn nói với giọng điệu hả hê và khinh thường.
“Hahaha.
Con chuột nhỏ, ngươi chạy nữa đi”.
“Có gan thì nhảy xuống ta xem”.
Đế Nguyên Quân chẳng đáp lại mà dứt khoát quay người nhảy xuống vực sâu.
“Tiết gia, rồi có một ngày ta sẽ tiêu diệt các ngươi”.
“Tiết thiếu gia, có cần truy đuổi nữa không?”.
Một tên đệ tử quay qua, giọng diệu kính cẩn nói.
“Không cần, người bình thường nhảy xuống dưới đó chắc chắn sẽ chết”.
Tiết Hàn nở một nụ cười ác độc nói.
“Tất cả quay về”.
Mấy ngày sau!
Đế Nguyên Quân cảm giác toàn thân đau đớn tỉnh dậy, liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy hắn đang nằm trong một căn phòng nhỏ ngay bên cạnh con sông lớn.
“Tiểu huynh đệ, ngươi đừng ngồi dậy”.
Đế Nguyên Quân gồng mình ngồi dậy bị một thanh âm êm dịu ngăn lại.
“Đa tạ cô nương đã cứu giúp”.
Đế Nguyên Quân nhìn ra ngoài cửa thì thấy một cô gái khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, tay đang bưng một khay thuốc đi vào.
Trên gương mặt cô gái lại đeo khăn che mặt, cảm thấy cô gái này kỳ lạ.
Đế Nguyên Quân lên tiếng hỏi.
“Ta tên Đế Nguyên Quân, không biết cô nương tên là gì? Và đây là đâu?”.
“Ta tên Lâm Tuyết Nhi.
Còn nơi này là địa phận bên ngoài của Lâm gia”.
“Lâm gia ở Hà Châu thành?”.
“Đúng rồi”.
“Ngươi là tiểu thư của Lâm gia?”.
Đế Nguyên Quân hỏi.
“Nguyên Quân tiểu đệ nói đùa rồi, ta chỉ là con ghẻ của Lâm gia thôi, chân chính tiểu thư là Lâm Quỳnh”.
“Vậy sao? Ta thất lễ quá”.
“Không sao”.
Lâm Tuyết Nhi nở một nụ cười nhẹ trả lời.
“Nghe Nguyên Quân tiểu đệ nói thì chắc có chuyện cần đến Lâm gia sao?”.
“Ta có chuyện cần phải đến đó thật sớm”.
“Ngươi cứ ở lại đây tỉnh dưỡng, lúc nào khỏe hẳn rồi hẵng đi”.
“Vậy thì đa tạ Tuyết Nhi cô nương rồi”.
Ngày ngày quan sát hành động của Lâm Tuyết Nhi, Đế Nguyên Quân gần như không phát hiện được bất cứ thứ gì cả, nàng là một người bình thường nhưng luôn luôn phải che đi một nửa gương mặt.
Trông dáng vẻ và cơ thể