Trải qua mấy ngày!
Đế Nguyên Quân vừa bị nhốt ở trong đại lao và vừa bị người của Lâm gia xem thường, bị sỉ vả, khinh bỉ.
Thậm chí còn có tên gia đinh độc ác ném cả phân thối vào bên trong.
Và mấy ngày gần đây, tin tức Đế Nguyên Quân cùng với Lâm Tuyết Nhi kết hôn được truyền ra khắp Hà Châu thành.
“Hahaha.
Ngươi nghe thấy gì chưa, Lâm Tuyết Nhi chuẩn bị được gả cho tên phế vật kia rồi”.
“Ta nghe rồi, quả là một cặp đôi trai tài gái sắc.
Đều là phế vật”.
“Đám cưới này mà tổ chức ở trong Lâm gia chắc khiến người đời cười chết mất”.
“Cả hai trông không khác gì một con chó, chỉ biết ăn với sủa chứ chẳng biết làm được tích sự gì.
Đúng là mất mặt Lâm gia”.
Bị lời nói của hai tên gia đinh đánh động, Đế Nguyên Quân từ trong tu luyện tỉnh dậy.
“Lâm Tuyết Nhi, là nàng ta sao?”.
“Đúng là số phận an bài”.
“Cái tên này sao nghe mình nói lại cười khoái chí như vậy?”.
Một tên gia đinh từ từ đi lại lớn tiếng nói.
“Này, ngươi bị nhốt ở đây đến điên rồi hả?”.
“Hahaha… Lâm gia ơi là Lâm gia, các ngươi làm ta quá thất vọng?”.
Bỏ mặc lời nói của tên kia, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn lên trời với nỗi buồn vô cớ.
“Ngũ Lão à, ngươi lựa chọn như vậy liệu có đáng hay không?”.
“Tên điên này đang nói gì vậy?”.
Tên gia đinh bừng bừng tức giận quát.
“Khốn kiếp”.
“Bỏ đi, dù sao hắn cũng sắp ở rể Lâm gia rồi”.
Một tên gia đinh còn lại nói với giọng điệu châm chọc.
“Một cặp phế vật”.
“Phế vật sao?”.
Đế Nguyên Quân khinh thường ánh mắt nhìn người của bọn họ.
Lâm Tuyết Nhi mặc dù đã bị người ta cướp đi thiên phú và đánh nát đan điền nhưng tâm trí của nàng không bị sụp đổ mà vẫn rất lạc quan và tin tưởng vào bản thân.
Chỉ cần nàng có thể trùng tu lại đan điền và đoạt lại thiên phú thì khả năng còn mạnh hơn trước rất nhiều lần.
“Đừng để ý đến tên điên này nữa”.
“Đi thôi”.
Mấy ngày trước!
Ở bên trong sảnh lớn, Lâm Bỉnh Thiên cùng với các vị trưởng lão bàn chuyện.
“Các vị, nhẫn đính vật đã về tay ta rồi thì cũng nên sắp xếp chuyện này một chút”.
Lâm Bỉnh Thiên ngồi ở trên cao nói.
“Chuyện này chẳng có gì để nói hết”.
Một vị trưởng lão lên tiếng.
“Cứ để hai cái nhẫn quay về bảo khố”.
“Đợi đến khi nào thích hợp thì lấy ra sử dụng”.
“Nhất là cho những người có thiên phú và lợi ích của Lâm gia ta”.
“Lão tam nói không sai, chuyện này ta cần phải suy tính thật kỹ”.
Một vị trưởng lão khác lên tiếng.
“Ta nghĩ, tốt nhất nên đợi đến ngày gia tộc tề tụ rồi tính”.
“Đến lúc đó xem người nào có thực lực và thiên phú tốt nhất sẽ được sử dụng nó”.
“Đại trưởng lão?”.
Lâm Bỉnh Thiên lên tiếng cắt ngang, ánh mắt lộ rõ mười phần kiên định.
“Chẳng cần đợi lâu như vậy đâu”.
“Con gái ta, Lâm Quỳnh có thiên phú nhất rồi, để nó và lang quân sử dụng là tốt nhất”.
“Lâm Bỉnh Thiên, ngươi nên nhớ.
Con gái ngươi gả đi thì chẳng khác gì bát nước đổ đi”.
Nhị trưởng lão nhịn không được mà lên tiếng.
“Chí bảo của gia tộc lại đem đi cống cho người khác.
Như thế chẳng phải công cốc sao?”.
“...”.
Lâm Bỉnh Thiên trầm mặc.
“Được rồi, chuyện này đợi đến ngày gia tộc tề tụ rồi tính, đến lúc đó ta mong các vị làm đúng theo lời nói của mình”.
“Thế còn chuyện người mang nhẫn đến thì sao?”.
Tứ trưởng lão lên tiếng hỏi.
“Chẳng nhẽ đuổi hắn ra ngoài”.
“Nếu như vậy thì tên tuổi Lâm gia sẽ bị ảnh hưởng rất lớn”.
“Các vị yên tâm, chuyện này ta đã có định số”.
Lâm Bỉnh Thiên gương mặt nở nụ cười nhẹ.
“Để hắn ta kết hôn với Lâm Tuyết Nhi”.
“Cái gì?”.
Lời nói vừa dứt, một vị trưởng lão tức giận hét lớn.
“Tại sao không gả con gái ngươi cho hắn?”.
“Lâm Tuyết Nhi ở trong gia tộc đã bị hành hạ còn chưa ít hay sao?”.
“Ngũ trưởng lão?”.
Lâm Bỉnh Thiên sắc mặt âm trầm nói.
“Ta biết ngươi còn áy náy chuyện năm đó nhưng hiện tại, Lâm Tuyết Nhi chỉ là một người bình thường”.
“Ở trong tộc đã không còn tác dụng gì, đã thế thì ta sao không cho nó một chỗ dựa”.
“Lâm Bỉnh Khiêm, chỗ dựa mà ngươi nói là cái tên phế vật kia sao?”.
Ngũ trưởng khí tức bừng bừng nói.
“Bản thân còn chưa lo được thì lấy cái gì...”.
“Lão ngũ, ngươi bình tĩnh đi”.
Đại trưởng lão ánh mắt sắc bén nhìn qua.
“Hừ… ”.
“Chuyện này cứ giải quyết như vậy đi?”.
Đại trưởng lão thấy không khí dần lắng xuống rồi nói.
“Hôn lễ cũng đẩy nhanh tiến độ đi, được thì làm càng sớm càng tốt”.
“Ba ngày sau đi”.
Lâm Bỉnh Thiên nở một nụ cười hằn, sắc mặt lộ ra vẻ u tối nói.
“Ta cũng nên chuẩn bị một chút”.
Ba ngày sau!
Đế Nguyên Quân đang ngồi tu luyện thì nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần liền tỉnh dậy.
“Ngươi đi ra ngoài”.
Một tên gia đinh mạnh tay mở cửa khóa ở bên ngoài nói.
“Đến rồi sao?”.
Tên gia đinh dẫn Đế Nguyên Quân đi đến một căn phòng nhỏ ở sân sau của Lâm gia rồi nói.
“Ngươi soạn sửa đi, trang phục tân lang đã có sẵn ở trong phòng”.
“Ngươi nhanh chân một chút đi”.
Thấy Đế Nguyên Quân chậm chạp, tên gia đinh đưa chân lên đạp một cái nói.
Đi vào bên trong phòng!
Đế Nguyên Quân cởi bỏ y phục dơ bẩn ở trên người rồi ngâm mình vào bên trong bồn nước liền cảm nhận được cơ thể cảm giác rất sảng khoái, mọi cảm giác mệt mỏi đều tan biến.
“Hừ, xem ngươi có bị nóng chết không?”.
Tên gia đinh đứng ở bên ngoài chờ đợi, gương mặt nở một nụ cười âm hiểm.
Nhưng hắn đâu biết được, Đế Nguyên Quân tu luyện là Ngũ Hành Bá Thể Quyết, chỉ một chút nhiệt độ này làm sao có thể khiến hắn để ý được.
Tắm được một lúc, Đế Nguyên Quân mặc vào bộ tân lang rồi đi ra ngoài.
“Hừ… Chỉ việc tắm rửa và thay đồ mà lâu như vậy, đúng là lề mề”.
“Ngươi so đo làm gì, dù sao hôm nay cũng là ngày thành hôn của ta, hay là ngươi không muốn?”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt thâm thúy nhìn nói.
“Đi đi”.
Tên gia đinh trên gương mặt lộ vẻ chán ghét nói.
‘Tại sao hắn không bị ảnh hưởng gì cả?’.
‘Nhiệt Hương Tán của tiểu thư đưa cho ta không đủ sao?’.
Nhìn bóng dáng Đế Nguyên Quân thong dong đi, tên gia đinh trong đầu suy nghĩ.
Đi ra ngoài sảnh chính, lúc này.
Những người trong và ngoài Lâm gia đã tề tựu đã đầy đủ, số lượng ít nhất cũng phải hơn trăm người, trên gương mặt ai ai cũng lộ ra vẻ thích thú.
Ở phía xa, Đế Nguyên Quân cùng với Lâm Tuyết Nhi từ bên ngoài cổng lớn đi vào trước ánh mắt dè bỉu của những người xung quanh, mỗi một bước chân của hai người thì lại có mấy người ồ lên châm chọc.
Ẩn mình sau tấm khăn che đầu, Lâm Tuyết Nhi cắt chặt môi chịu đựng, thậm chí nàng còn làm bản thân mình bị chảy máu để cố gắng lấy được sự tỉnh táo, còn Đế Nguyên Quân thì không có một chút biểu cảm nào cả.
Cả hai người từ bên ngoài đi vào nhưng dường như không có một ai hoan nghênh họ.
Toàn bộ những người ở đây đều để lộ ra vẻ cực kỳ