Tiểu Dung, ngươi thích hắn sao?!
Lạc Tuyết Dung đứng xững người, ánh mắt cô nhìn qua Đế Nguyên Quân rồi nuốt xuống một ngụm nước rồi quay qua nhìn Lạc Chí Dương và nói với giọng điệu khó tin.
“Gia gia… Sao người lại nói như vậy?”.
“Ta với hắn chỉ là đồng bạn mà thôi chứ không đến mức gọi là thích, với lại Đế Nguyên Quân đã có thê tử rồi?”.
“Cái gì?”.
Lạc Chí Dương nghe thấy vậy thì kinh ngạc thốt ra một ra một tiếng, ánh mắt lão nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ khó tin, nói.
“Đúng là tuổi trẻ tài cao? Làm ta nhớ lại tuổi thơ anh dũng của ta, thời điểm đó ta chính là đệ nhất thiên kiêu Thanh Lan thành, ta đi đến đâu thì nữ nhân xếp hàng dài đón đợi.
Ta đi đến đâu cũng được nữ nhân chào đón.
Nhưng mà, ta phải gần ba mươi mới yên bề gia thất, còn ngươi? Một tên tiểu tử mười sáu mười bảy tuổi đã làm được điều mà ta không thể làm?”.
“Ngươi sao lừa được con gái nhà người ta vậy? Lão già này thật sự rất tò mò?”.
“Gia gia?”.
Lạc Tuyết Dung nghe thấy vậy thì lắc đầu, cô đứng dậy đi về phía lão rồi đưa tay nhíu mạnh một cái rồi liếc mắt hình viên đạn, nói.
“Người có thể đứng nói dóc trước mặt đồng bạn của ta được không? Người ngoài có thể không biết nhưng người định gạt luôn cả ta hay sao?”.
“Người nói người là đệ nhất thiên kiêu thời điểm đó? Người đi đâu cũng được nữ nhân đón đợi? Gia gia đang già cả nên lú lẫn hay sao? Nếu đã thế thì để ta nhắc lại cho người nhớ?”.
“Tên tuổi của gia gia trước kia đúng là quá nổi bật, nổi bật đến mức mà bất kể nữ nhân nào nghe thấy cũng đều phải bỏ chạy.
Người có cần ta nói lại cái danh hào mà người tự hào không gia gia? Rồi lúc mà gia gia theo đuổi bà nội thì sao, mặt dày đến xin hôn mười lần đều bị đánh đuổi.
Rồi còn…”.
Lạc Tuyết Dung lời nói chưa kịp dứt thì bị Lạc Chí Dương đưa tay lên bịt miệng lại, lão trừng mắt nhìn cô một cái rồi quay qua nhìn hai người, nói.
“Đúng là mất mặt mà?”.
Lạc Tuyết Dung vùng vẫy thoát ra rồi nhảy lùi ra xa, nói.
“Gia gia, không phải người thích nói dóc lắm sao?”.
Nhận thấy chuyện này không được nói ra hết, Lạc Chí Dương đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân, đánh trống lảng nói.
“Tiểu tử, nhìn ngươi có chút tài luyện đan đó, cũng có chút dễ nhìn.
Không biết vị tiểu cô nương nào dại dột bị ngươi lừa đi vậy?”.
“Phải giống như Tiểu Dung nhà ta vừa có nhan sắc vừa có thiên phú mới không bị ngươi lừa dễ như vậy? Hai đồng bạn mà Tiểu Dung đưa đến cũng thế, nhìn ai cũng toát lên khí chất ngút trời, còn tên tiểu tử ngươi với không được?”.
“Gia gia?”.
Lạc Tuyết Dung nghe thấy vậy thì la toáng lên một tiếng, ánh mắt cô nhìn lão giống như đang nhìn thấy kẻ thù, nói lớn.
“Trình độ nói dóc của người nay chuyển sang nói bừa rồi hay sao? Nếu người không hiểu thì để ta nói cho?”.
“Thê tử của hắn là Lâm Tuyết Nhi, là Lâm Tuyết Nhi.
Còn Hứa Tiểu Kiều là nô bộc của hắn? Người hiểu chưa?”.
“Đúng là mất mặt mà?”.
Lạc Tuyết Dung ánh mắt áy náy nhìn qua hai người, nói.
“Cái gì?”.
Lạc Chí Dương nghe thấy vậy thì đập bàn đứng dậy, ánh mắt lão nhìn Đế Nguyên Quân giống như con hổ đói đang chực chờ con mồi, nói.
“Sao có thể được?”.
Gương mặt lão khó tin nhìn qua Lạc Tuyết Dung, hỏi.
“Tiểu Dung, ngươi không đùa ta chứ?”.
“Người nhìn thấy ta giống như đang đùa hay sao?”.
Lạc Tuyết Dung lắc đầu, cô thở dài ra một hơi rồi ngồi xuống, trông dáng vẻ lúc này giống như đang bực tức, đáp.
“Đúng là mất mặt, đúng là mất mặt?”.
Lạc Chí Dương một tay đưa lên che mặt rồi đi ra bên ngoài trước ánh mắt khó hiểu của cả ba người.
“Mà khoan, ta đến đâu phải vì chuyện này?”.
Ngay khi lão vừa đi ra khỏi cửa thì đột nhiên dừng lại, lão nhìn vào trong chính điện, lão suy nghĩ một lúc rồi mới gật đầu quyết định.
Đi vào trong chính điện, ánh mắt lão chực chờ nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi.
“Tiểu tử, ngươi phục chế Tiến Cấp Đan như thế nào vậy?”.
Không đợi Đế Nguyên Quân kịp thời trả lời thì Lạc Tuyết Dung đã nhanh chân đi lại, cô đưa tay lên đẩy Lạc Chí Dương ra ngoài và nói.
“Gia gia, người thấy chưa đủ mất mặt hay sao?”.
“Tiểu Dung, chậm… chậm đã?”.
Lạc Chí Dương bất lực lên tiếng.
“Đây là chuyện gấp của ta, nhanh để ta vào hỏi hắn?”.
“Không, không được?”.
Lạc Tuyết Dung vẻ mặt lạnh lùng đáp rồi mạnh tay đóng sầm cửa lại.
Sau đó cô quay người nhìn về phía hai người bằng ánh mắt áy náy, nói.
“Là gia gia ta không hiểu chuyện nên mới nói như vậy, mong hai người bỏ qua cho?”.
“Không sao?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi lắc đầu, đáp.
“Chuyện này ta không trách?”.
“Ta cũng thế?”.
Lâm Tuyết Nhi gật đầu đáp.
Buổi tối hôm đó, ngồi ở trong phòng!
Đế Nguyên Quân lấy ra viên Tinh Thần Mẫu Đan rồi nhìn ngắm một hồi lâu rồi lên tiếng.
“Viên đan dược này tuy tốt nhưng có không ít tạp chất, muốn phát huy được hết toàn bộ công năng thì cần phải loại bỏ được hết những tạp chất ở bên trong?”.
Dùng Thiên Ma Thần Hỏa thiêu đốt, Đế Nguyên Quân khóe miệng lẩm nhẩm đọc pháp quyết để tẩy luyện lại thêm một lần nữa nhằm gia tăng phẩm chất cũng như loại bỏ toàn bộ tạp chất.
Cảm nhận nhiệt lượng từ Thiên Ma Thần Hỏa, viên đan dược giống như cảm nhận được một cổ lực lượng mạnh mẽ xâm nhập nên liên tục run lên giống như một đứa trẻ.
Thiêu đốt dần dần, Đế Nguyên Quân nhanh tay thu lại linh hỏa cũng như thu lại pháp quyết.
Đế Nguyên Quân nhìn viên đan dược rồi thở dài một hơi, nói.
“Đáng tiếc, viên đan dược này được luyện một thời gian nên phẩm chất của nó không thể gia tăng thêm được nữa? Nhưng may mắn là loại bỏ được hết tạp chất”.
“Với lượng tinh thần lực hiện tại của ta thì viên đan dược này chỉ có thể gia tăng được một hai thành mà thôi.
Nếu phẩm chất nó đạt tới hoàn mỹ thì tăng gấp hai lần là điều có thể?”.
“Nhưng như vậy cũng đã quá đủ với ta rồi?”.
Nhìn viên đan dược phát ra tinh quang và tinh thần lực trước mắt, Đế Nguyên Quân nhìn nó một lúc rồi nuốt xuống, Cảm nhận lượng lớn dược lực đan tản mát ra xung quanh và lượng tinh thần lực hùng hậu đâm xộc lên đại não khiến Đế Nguyên Quân toàn thân run lên từng