Ngồi trong chính điện Lạc gia, Đế Nguyên Quân ngồi nhâm nhi linh trà được một lúc thì phía bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân dồn dập và nặng nề bước đến.
Đuổi theo Lạc Chí Dương, một đoàn người vẻ mặt hoảng hốt đi theo lão giả, nói.
“Lão gia chủ, người đi chậm thôi?”.
“Các ngươi đúng là phiền phức?”.
Lạc Chí Dương vẻ mặt không mấy thoải mái nhìn lại, quát.
“Ta chỉ ngồi luyện đan có một ngày mà các ngươi làm giống như kiểu ta là người mắc bệnh?”.
“Lão gia chủ, ta không có ý đó?”.
Nam trung niên quản gia vẻ mặt hớt ha hớt hải chạy theo đáp.
“Người vừa mới luyện đan xong nên chú ý đến cơ thể? Không phải người thường xuyên bị nhiễm phong hàn hay sao?”.
“Phong hàn cái con khỉ khô?”.
Đáp lại, Lạc Chi Dương tức giận quát.
“Chuyện quan trọng hơn là phải tìm được tên tiểu tử đó? Tuyết Dung đâu, Tuyết Dung đâu rồi? Nhanh đưa ta tìm tên tiểu tử đó?”.
Ngồi trong chính điện, Lạc Tuyết Dung mất mặt nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười gượng, nói.
“Ngươi thấy đó, tâm tính của gia gia ta thất thường như thế đó? Khiến ngươi chê cười rồi?”.
“Có gì đâu mà chê cười?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu nở một nụ cười, nói.
“Ta thì thấy tính cách của gia gia ngươi như vậy lại hay, một người như thế thì hiếm khi cảm thấy nhàm chán giống như ta?”.
“...”.
Lạc Tuyết Dung nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn hắn như kiểu không mấy tin tưởng rồi liếc qua nhìn Lâm Tuyết Nhi, nói.
“Ta thấy ở bên cạnh ngươi chẳng thấy gì gọi là nhàm chán cả? Ta thấy trái lại thì có, ở bên cạnh ngươi có gì đó rất lôi cuốn và cảm thấy vui vẻ hơn bình thường?”.
“Ta nói đúng không?”.
“...”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Ta không có gì phủ nhận?”.
Lúc này, Lâm Tuyết Nhi hướng ánh mắt tò mò nhìn qua Đế Nguyên Quân, hỏi.
“Không biết chuyến đi vào Nam Hoang Sơn Mạch này của ngươi có thu hoạch gì không? Ta càng ngày càng có cảm giác ngươi giống như một cái động không đáy, cho dù ta có thăm dò như thế nào thì cũng không thể nhìn thấu”.
“Cảnh giới hiện tại của ngươi là gì?”.
“Cảnh giới ta hiện tại vẫn là Thứ Nhân cảnh đỉnh nhưng vừa mới có đột phá?”.
Đế Nguyên Quân gật đầu đáp.
“...”.
Ánh mắt hai người nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ khó hiểu, nói.
“Ngươi kẹt ở cảnh giới này đã một thời gian, ta thấy với thiên phú của ngươi thì đột phá Ngưng Hải không phải chuyện khó khăn?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi lên tiếng trả lời.
“Quả thật, ta muốn đột phá Ngưng Hải cảnh lúc nào cũng được nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc”.
“Còn các ngươi thì sao? Tranh thủ thời gian này ma luyện thật nhiều cũng như cố gắng gia tăng cảnh giới lên cao nhất có thể.
Sắp tới ta muốn tẩy tủy nên muốn bế quan một đoạn thời gian, nếu các ngươi muốn thì phải chuẩn bị thật kỹ”.
“Nghe giọng điệu của ngươi thấy chuyện này rất nghiêm trọng?”.
Lâm Tuyết Nhi hai mắt trầm xuống nhìn hắn, đáp.
“Đúng là rất nghiêm trọng?”.
Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn hai người, đáp.
“Chắc các ngươi không muốn bản thân bị mai một ở đây, đúng chứ?”.
“Điều mà các ngươi hiện tại cần phải làm là gia tăng cảnh giới, tìm kiếm tài nguyên cùng với cơ duyên.
Nhưng để làm được điều đó thì trước hết phải trở nên mạnh hơn và phải có thế lực chống lưng”.
“Để làm được điều đó thì đơn giản là trở thanh đệ tử của một tông môn lớn nào đó? Với thiên phú và cảnh giới của hai người cũng có thể xem là nổi trội nhưng chỉ với chừng đó là chưa đủ? Nếu như so với các đệ tử của tông môn nhị phẩm, nhất phẩm thì các ngươi chỉ có thể trở thành ngoại môn đệ tử, muốn vào được nội môn là điều rất khó.
Còn so với Tiên môn thì chẳng khác gì một hạt cát ở giữa sa mạc, họ chỉ cần đưa tay là có hàng ngàn hàng vạn đệ tử như các ngươi?”.
“Nói không phải ta khinh thường nhưng mà thực sự đã là vậy, ngay cả ta hiện tại so với đám đệ tử của tam phẩm cũng không so được chứ đừng nói đến những tông môn có cấp bậc cao hơn?”.
“...”.
Cảm thấy khó tin, ánh mắt của cả hai nhìn Đế Nguyên Quân giống như muốn xác nhận lại một lần nữa nhưng khi nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm trên gương mặt hắn thì hiểu được những lời hắn nói là đúng.
Ban đầu, họ còn tưởng bản thân tu luyện đến Ngưng Hải cảnh ở độ tuổi này thì nghĩ bản thân rất có thiên phú, tuy không biết những thiên kiêu khác có thực lực và thiên phú lớn mạnh như thế nào nhưng hiện tại họ nghĩ bản thân có thể sánh bước được với những người đó dẫn đến bản thân tự sinh ra tính tự cao.
Nhưng không nghĩ đến được là thứ mà họ tự hào so với những đệ tử của những tông môn cao tầng thì chẳng khác gì một hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc rộng lớn.
Nhìn dáng vẻ bần thần của hai người, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ rồi nói tiếp.
“Đừng tự hạ thấp bản thân mình như thế? Hai ngươi có thiên phú không thua kém gì đám đệ tử tam phẩm tông môn nhưng lại thiếu sót về tài nguyên, công pháp và cơ duyên”.
“Tuy ta có thể truyền lại công pháp nhưng đó chỉ là ta tặng cho chứ không phải cơ duyên các ngươi tự đoạt lấy.
Nếu cứ lệ thuộc vào ta mãi thì chỉ khiến bản thân càng ngày càng yếu kém, hay nặng hơn là có thể sản sinh ra tâm ma?”
“Nhưng cũng đừng quá lo lắng, dựa vào thiên phú của hai người thì được những tông môn tứ phẩm tam phẩm săn đón.
Nhưng để có thể đạt được nhiều hơn thì hiện tại phải đặt ra mục tiêu và phải thật sự cố gắng, trau dồi bản thân, gia tăng cảnh giới.
Rồi cũng sẽ đến lúc các ngươi có thể sánh bước được với những thiên kiêu ở ngoài kia?”.
Tiếp đến, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi, nói.
“Nói chung là như thế nhưng con đường đi của Tuyết Dung sẽ có phần khởi sắc hơn so với ngươi.
Bản thân là một luyện đan sư và cũng là một tu luyện giả nên đi đâu cũng sẽ có người săn đón.
Còn ngươi thì khác, bản thân là tu luyện giả nên bản thân sẽ không được chọn lựa quá nhiều, ngươi muốn đạt được một thứ gì đó thì phải đấu tranh giữa hàng vạn người.
Thậm chí phải vực dậy từ trong cái chết, muốn đoạt được cơ duyên thì phải tranh đấu, mà đã tranh đấu thì ắt hẳn sẽ phải giết chóc”.
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi cúi đầu, cô thẫn thờ suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Đế Nguyên Quân bằng một ánh mắt đầy sự kiên định và chắc chắn, trả lời.
“Ta hiểu?”.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không thụt lùi quá lâu nữa đâu.
Và ta cũng sẽ không nhìn theo bóng lưng của ngươi nữa mà sẽ sánh bước đi bên canh, ta chắc chắn về điều đó?”.
Lạc Tuyết Dung ngồi bên cạnh nhìn qua rồi gật đầu lên tiếng.
“Ngươi nói không sai, rồi sẽ có một ngày bọn ta cũng sẽ đi cùng người trên con đường tu luyện?”.
“Chiến ý như vậy không tồi?”.
Đế Nguyên Quân uống vào một ngụm linh trà rồi gật đầu, đáp.
“Ta rất mong đợi vào ngày đó?”.
Mặc dù hắn dùng ánh mắt tin tưởng nhìn hai người và ngầm định sẽ nghĩ họ có thể làm được.
Nhưng thật sự thì trong lòng Đế Nguyên Quân lại không cho là như thế, bởi vì ba người họ sẽ không bao giờ sánh bước bên cạnh hắn được.
Cho dù cả ba người có cố gắng như thế nào đi nữa cũng không thể sánh được với bản thân hắn ở trong quá khứ?
Bản thân hắn trùng tu với thân thể không có thiên phú, nói thẳng ra đó là con đường nghịch thiên của một người bình thường.
Nhưng phía trước hắn lại là một cường giả Thánh Hoàng cảnh đỉnh phong, một người có thể lật tay là tiêu diệt được cả ngũ vực.
Tuy khoảng cách ban đầu giữa hắn với ba người lớn là thế nhưng Đế Nguyên Quân vẫn tin vào một chuyện.
Thế gian đại đạo có vô vàn, ngay cả Thiên Đạo cũng không đầy đủ thì cớ gì nói đến con người.
Bản thân hắn nghịch thiên mà đi, vượt qua cái mà Thiên Đạo cho là không một ai có thể làm được đó là nhập Thiên Đố mở ra cánh cửa tu luyện.
Đế Nguyên Quân cũng biết rất rõ, hiện tại không chỉ có một mình hắn mà có rất nhiều người có con đường giống như hắn, cứ mỗi ngày trôi qua thì có biết bao nhiêu người vượt qua Thiên Đố, đột phá cảnh giới đại viên mãn.
Nhưng suy cho cùng, con đường của Đế Nguyên Quân phải đi qua quá cách biệt với những tu luyện giả khác.
Những người khác có thể tin và đứng ở dưới cái bóng của Thiên Đạo, từ trong quá khứ cho đến hiện tại vẫn có người đã và đang cố gắng để vượt qua nhưng cái giá nhận lại là quá lớn, thậm chí phải bỏ cả mạng sống của mình vì hai chữ “Nghịch thiên?”.
Dần dần, ý chí của những người đó dần mai một và hậu thế ngày nay gần như không có một ai còn có ý định sẽ nghịch thiên mà đi, phá vỡ gông cùm xiềng