Bốn người đang cười đùa vui vẻ thì đột nhiên, Lạc Thanh Ngạc quay qua nhìn Mạc Anh Nghiêm rồi lên tiếng hỏi hắn.
“Anh Nghiêm, trước đây ngươi đã từng nghe qua người có tên là Đế Nguyên Quân?”.
“Đế Nguyên Quân?”.
Mạc Anh Nghiêm khẽ nhíu mày, hắn đứng suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.
“Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy người có tên gọi như thế này? Không biết Lạc thúc hỏi có chuyện gì sao?”.
“À không có gì?”.
Lạc Thanh Ngạc quay qua nhìn Lạc Tuyết Dung, nói.
“Chỉ là ta muốn hỏi cho biết mà thôi”.
Thấy ánh mắt của cha nhìn cô như muốn nói mọi chuyện đã rõ.
Lạc Tuyết Dung cúi đầu suy nghĩ.
Trong đầu cô lúc này tự hỏi, một người không hề quen biết thì tại sao lại có thể kết thù, cô biết chắc chắn là Mạc Anh Nghiêm sẽ không nói dối nên cô ngầm định là Đế Nguyên Quân ghen ghét những thứ Mạc Anh Nghiêm nên mới sinh ra lòng thù hận.
Nhìn dáng vẻ Lạc Tuyết Dung hiện tại, Lạc Thanh Ngạc thở dài một hơi.
Hắn có thể đoán được là Lạc Tuyết Dung vẫn chưa thể buông bỏ chuyện này được.
Tuy không biết cả hai người đã xảy ra những gì ở trong quãng thời gian đó nhưng hắn có thể hiểu được một phần tâm trạng của cô lúc này.
“Vâng”.
Mạc Anh Nghiêm vui vẻ gật đầu sau đó hắn đưa mắt nhìn qua Lạc Tuyết Dung, hỏi.
“Ta biết lúc muội quay về có dẫn theo ba vị bằng hữu rất có thực lực.
Không biết hai người đó đang ở đâu, ta có thể gặp họ được không?”.
Lạc Tuyết Dung đột nhiên giật mình một cái rồi quay qua đáp.
“À, Hứa Tiểu Kiều cùng Lâm Tuyết Nhi lúc này không có ở đây? Chắc hai người họ cũng sắp quay về rồi?”.
Đúng lúc này, Lâm Tuyết Nhi cùng Hứa Tiểu Kiều từ bên ngoài đi vào.
Ánh mắt hai người nhìn về phía diễn võ trường thì khẽ cau mày, họ không biết nam tử đang đứng đối diện với Lạc Tuyết Dung là ai nhưng khí tức trên người hắn toát ra khiến hai người cảm thấy áp lực.
Và nhất là thanh trường thương ở sau lưng hắn.
Lâm Tuyết Nhi cảm giác như đã từng nhìn thấy thanh trường thương sau lưng Mạc Anh Nghiêm trông rất quen mắt.
Dường như trước đây cô đã từng nhìn thấy nó trước đây vậy.
Thấy ánh mắt Lâm Tuyết Nhi nhìn chằm chằm vũ khí của mình và với một biết cảm nặng nề.
Mạc anh Nghiêm ánh mắt đột nhiên trầm xuống, hắn nhìn về phía hai người rồi khẽ cau mày.
“Không biết vị cô nương này nhìn chằm chằm vào vũ khí của ta? Nhìn biểu cảm của cô nương thì chắc muốn hỏi ta chuyện gì đó?”.
“...”.
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi cố để nhớ lại nhưng lại không thể nhớ được.
Cô suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng trả lời.
“Thanh thấy trường thương sau lưng công tử rất quen mắt? Không biết ngươi lấy nó ở đâu? Hay là nhờ người nào đó luyện chế?”.
“Cô nương đúng là người thẳng thắn”.
Mạc Anh Nghiêm nghe thấy vậy thì trong tâm tâm đột nhiên run lên một cái.
Sắc mặt hắn nhìn Lâm Tuyết Nhi trông cực kỳ khó coi.
“Hỏi thẳng về vũ khí của người khác như thế là hơi quá đáng nhưng mà ngươi là bằng hữu của Tuyết Dung nên ta có thể trả lời?”.
“Thanh trường thương này là cơ duyên mà ta đạt được lúc ở trong Nam Hoang Sơn Mạch.
Ở trong đó có rất nhiều cường giả ra vào hằng ngày có hàng trăm, hàng ngàn người ngã xuống nên ta nhận được nó xem như là của ta?”.
“...”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì khẽ cau mày suy nghĩ.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, trông dáng vẻ Mạc Anh Nghiêm nói không phải là lời nói dối nhưng cô có một dự cảm là thanh trường thương này trông cực kỳ quen mắt và rất thân thuộc.
Tuy bên ngoài có thay đổi một chút nhưng cô có thể chắc chắn.
Tuy lời của Mạc Anh Nghiêm nói là thế nhưng cô từ trước đến giờ chưa từng giao hảo với những người đi vào trong Nam Hoang Sơn Mạch, mà nếu có thì cũng chỉ chó Đế Nguyên Quân mà thôi.
Cô nhớ hắn trước đây đã từng luyện chế một thanh trường thương nhưng một thời gian sau lại không còn thấy nó nữa.
Ban đầu cô còn nghĩ thanh trường thương đó đã bị gãy khi hắn đang ở trong Nam Hoang Sơn Mạch.
Và dựa theo tính cách của hắn thì Lâm Tuyết Nhi biết chắc chắn hắn sẽ bằng mọi cách để có thể lấy lại được.
Suy nghĩ thêm một lúc, Lâm Tuyết Nhi thở dài một hơi rồi cúi đầu một cái rồi lên tiếng.
“Là do ta quá mẫn cảm, mong công tử lượng thứ?”.
“Chỉ là hiểu lầm mà thôi, cô nương đừng quá để tâm”.
Mạc Anh Nghiêm nhìn Lâm Tuyết Nhi bằng một ánh mắt đầy sự tò mò.
Hắn muốn biết diện mạo của cô dưới lớp khăn che ở bên ngoài, bởi vì hắn đã từng gặp qua không ít nữ tử che mặt và tất cả đều có chung một đặc điểm là họ thường là người có thân phận cao quý hoặc là một đại mỹ nữ tuyệt sắc.
Nhìn vào phân nữa gương mặt phía trên thì Mạc Anh Nghiêm đã có cảm giác nữ tử che mặt này chính là một tuyệt sắc giai nhân và hắn đã bị Lâm Tuyết Nhi hút hồn ngay khi nhìn vào trong ánh mắt của cô.
Mạc Anh Nghiêm nuốt vào một ngụm khí rồi lên tiếng.
“Tại hạ, Mạc Anh Nghiêm là thanh mai trúc mã với Tuyết Dung.
Không biết cao danh của hai cô nương là?”.
Đáp lại, cả hai người thay nhau lên tiếng.
“Lâm Tuyết Nhi”.
“Hứa Tiểu Kiều”.
Mạc Anh Nghiêm nhìn Lâm Tuyết Nhi chằm chằm một lúc rồi nói.
“Chắc hai vị cũng đang có ý định tham dự “Thiên Kiêu Tụ Hội” được diễn ra vào bốn tháng sau đúng không?”.
“Thiên Kiêu Tụ Hội?”.
Hứa Tiểu Kiều suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng đáp lời.
“Có phải là nơi mà các thiên kiêu tụ tập lại và diễn ra thi đấu để tuyết chọn vị trí?”.
“Ta từ trước đến giờ chỉ mới nghe qua chứ chưa từng tham dự?”.
Lâm Tuyết Nhi gật đầu.
“Ta cũng thế”.
“Nếu đã thế thì hai vị cô nương tham gia cùng bọn ta đi, ta đảm bảo hai vị sẽ có được không ít thu hoạch”.
Mạc Anh Nghiêm vui vẻ nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Ta đã tham gia tụ hội được hai lần rồi nên cũng có chút hiểu biết về cách thức và thực lực của các thiên kiêu khác”.
“Nếu hai vị không chê thì ta có thể nói qua cách thức cũng như tập luyện cùng”.
Hứa Tiểu Kiều nghe thấy vậy thì không một chút suy nghĩ liền gật đầu.
“Vậy thì phải nhờ Mạc công tử rồi?”.
“...”.
Thấy Lâm Tuyết Nhi không có ý định từ chối, Mạc Anh Nghiêm trong lòng cảm thấy thích thú vô cùng.
Ánh mắt hắn nhìn về phía cô mà không hề gạt bỏ đi những tâm tư của hắn hiện tại.
“Nếu hai vị không chê thì có thể cùng ta đánh một trận, ta biết thực lực của hai người rất mạnh nhưng ta cũng muốn biết thực lực của hai vị đạt đến mức độ nào?”.
“Nếu ta nắm