Một tháng qua đi!
Đế Nguyên Quân túc trực bên đan lô suốt một tháng.
Toàn bộ linh dược, tinh huyết đều đã được cho vào bên trong.
Trải qua một thời gian hấp thụ linh khí và hỗn độn chân nguyên nên dược lực của đan dược hiện tại đã đạt đến mức cao nhất.
Nhưng Đế Nguyên Quân vẫn chưa khai lô, dường như hắn đang chờ đợi thêm điều gì đó.
Đan lô phừng phừng lửa cháy, Đế Nguyên Quân ánh mắt mong đợi nhìn nói.
Bất chợt, trên mặt hắn nở một nụ cười nhẹ.
Đùng!
Một tiếng nổ làm toàn bộ căn phòng phải rung chuyển, đan lô bị dược lực kinh khủng của viên đan dược làm nó trực tiếp bạo nỗ.
“Hahaha, đan thành”.
Nhìn viên đan dược đang bay lơ lửng ở trên không, Đế Nguyên Quân vui mừng nở một nụ cười tươi.
Khác với những lần trước, Đế Nguyên Quân không cần thời gian để hồi phụ lại hao tổn mà trực tiếp nuốt xuống.
Một cỗ dược lực kinh khủng mạnh mẽ bộc phát ra ngoài khiến cơ thể Đế Nguyên Quân rung mạnh.
“Ngũ Hành Bá Thể Quyết, chuyển”.
Đế Nguyên Quân đưa tay lên cao đồng thời vận khí từ trên đỉnh đầu toàn bộ bị nén xuống phía bên dưới quả tim.
Đinh đinh!
Liên tiếp, từng tiếng xương cốt biến động vang lên, khóe miệng Đế Nguyên Quân chảy xuống một dòng máu tươi.
Huyết khí trong tim liên tiếp xoay chuyển rồi bắt đầu ngưng tụ lại thành một dòng khí lưu duy nhất.
Trải qua thời gian dài biến đổi thì lúc này, cơ thể Đế Nguyên Quân đã dần sinh ra sự biến hóa lớn, mọi thương tích trên cơ thể hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một làn da trắng và có một tầng mỏng khí lưu bao bọc ở bên ngoài trông rất quỷ dị.
Ở bên trong quả tim!
Ngũ Hành Bá Thể Quyết liên tục xoay chuyển với tốc độ nhanh chóng mặt, bất chợt.
Có năm điểm sáng nhỏ mờ ảo dần dần hiện lên.
Ngay khi nó thành hình, năm điểm sáng lóe lên rồi biến mất.
Một lúc sau, nó đã xuất hiện ở sau lưng hắn rồi quay vòng.
“Phá cho ta”.
Cảm nhận lượng huyết khi tăng chóng mặt và lực lượng ngũ hành đã được ngưng tụ.
Đế Nguyên Quân toàn lực vận khí rồi hét lớn một tiếng.
Oanh!
Một tiếng động lớn vang lên, từ trên cơ thể Đế Nguyên Quân đánh ra một đạo huyết khí mãnh liệt quét bay đi hết toàn bộ mọi thứ, ngay cả linh khí cũng bị huyết khí ngăn chặn ở bên ngoài.
“Ngũ Hành Bá Thể Quyết tầng thứ hai, thành”.
Cảm nhận cơ thể đang có sự thay đổi một cách rõ rệt, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười vui mừng nói.
“Ngô gia, đã đến lúc ta nên thanh toán những ân oán trước đây”.
Tu luyện đại thành, Đế Nguyên Quân đẩy cửa đi ra thì nhìn thấy một tên đệ tử đang túc trực ở bên ngoài.
Ngay khi nhìn thấy hắn thì tên đệ tử này khom người xuống rồi nói với giọng điệu kính cẩn.
“Tiền bối, người xuất quan”.
“Ừm”.
Đế Nguyên Quân gật đầu nói.
“Ta bế quan đã bao lâu rồi”.
“Là ba tháng mười ngày”.
Tên đệ tử kính cẩn trả lời.
“Ồ, ta bế quan lâu như vậy sao?”.
Đế Nguyên Quân thở nhẹ một hơi nói.
“Đúng rồi, Phùng Bảo đang ở đâu, ta có chuyện muốn gặp hắn”.
“Phùng Bảo đại nhân đi ra ngoài đã được một tuần rồi, chắc chiều tối nay sẽ trở về”.
“Thế khi nào Phùng Bảo về thì bảo hắn đến gặp ta”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa ném cho tên đệ tử trăm mai linh thạch.
“Tiểu nha đã rõ”.
Nhận trăm viên linh thạch, tên đệ tử vui mừng trả lời.
“Đa tạ tiền bối”.
“Không biết Lâm Tuyết Nhi bây giờ như thế nào rồi?”.
Đế Nguyên Quân đi ra bên ngoài đại sảnh, ánh mắt liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Lâm Tuyết Nhi đâu nên có chút lo lắng.
“Hahaha, tên Hồng Giang đúng thật may mắn, ở trong Đấu Giá Hội bắt được một đại mỹ nữ”.
“Đúng là vận khí trời cho, nữ tử kia chắc chắn là người đẹp nhất của Hà Châu thành rồi”.
“Đáng tiếc lại vào tay của tên bỉ ổi Hồng Giang”.
“Hừ, biết làm sao được.
Hồng gia dựa vào Ngô gia nên bây giờ mới được như vậy.
Chứ không trước đây hắn có thể bước vào Đấu Giá Hội được sao?”.
“Hai vị, có thể nói cho ta biết Hồng Giang đang ở đâu không?”.
Nghe hai người nói thì biết chắc nữ tử kia là ai nên mới tiến lại gần và lấy ra trăm mai linh thạch rồi hỏi.
“Hahaha, vị huynh đệ này thật sảng khoái”.
Một tên nam tử đưa tay nhận lấy trả lời.
“Đi thẳng theo hướng này rồi tìm đến căn phòng thứ ba là thấy”.
Đế Nguyên Quân nhanh chân tìm đến căn phòng thứ ba.
Chỉ thấy có hai vị lão giả đang đứng canh ở bên ngoài, nhận thấy có chuyện không hay.
Đế Nguyên Quân muốn phá cửa xông vào thì bị hai lão giả chặn lại.
“Đây là phòng của Hồng thiếu gia, người không có phận sự không được đi vào”.
Một vị lão giả đưa tay lên chặn lại nói.
“Cút”.
Đáp lại, ánh mắt Đế Nguyên Quân lạnh lẽo nhìn hai người rồi quát lớn.
“Ngu dốt.
Ngươi không biết đây là phòng của Hồng gia sao dám lớn tiếng”.
Một vị lão giả tức giận quát lớn.
“Hahaha, Hồng gia rất mạnh sao?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân hai tay bóp chặt cổ của hai người rồi đưa lên cao rồi nói với giọng điệu khinh thường.
“Chỉ là Thức Nhân cảnh tầng bảy cũng dám đứng trước mặt ta dọa dẫm”.
Hai người cố gắng vùng vẫy nhưng cánh tay Đế Nguyên Quân cứng chắc giống như hai quả núi, cho dù dốc hết sức cũng không thể lay chuyển được.
Biết bản thân khó thoát, cả hai người vận lực liên tiếp đánh lên người Đế Nguyên Quân nhưng rất nhanh, hai người liền cảm nhận được sự sợ hãi thốt.
“Không thể nào?”.
Đánh liên tục vào người Đế Nguyên Quân nhưng hắn không hề có chút thương tích nào cả, đáng sợ hơn là hắn còn chẳng cần làm gì mà cả hai người cảm thấy nắm quyền đau nhức vô cùng.
“Đấu Giá Hội không được ra tay giết người, tha ta… tha cho ta”.
“Ha, quy định đó chỉ có tác dụng với cá ngươi, còn ta thì không có tác dụng”.
Đế Nguyên Quân khinh thường nói.
“Chết đi”.
Hai tay bóp mạnh một cái, cổ của hai người lúc này giống như một cây củi khô, bị hắn bẻ gãy một cách dễ dàng.
Cường giả Thức Nhân cảnh tầng bảy, chết.
Rầm!
Đế Nguyên Quân đánh ra một quyền phá tan cửa vào.
Ở bên trong, Hồng Giang đang chuẩn bị tận hưởng cuộc vui thì bị tiếng động lớn làm cho kinh động.
“Hai lão già khốn kiếp, chỉ việc canh cửa cũng làm không xong”.
Hồng Giang tức giận đứng dậy.
“Biết ta là ai không mà còn dám phá cửa xông vào?”.
“Cho dù ngươi có là thiên vương lão tử thì như thế