Buổi tối hôm đó!
Ở trong sảnh chính của Hoàng phủ!
Một vị trung niên nhân nhìn truyền tin ngọc giản rồi lâm vào trầm từ.
“Hoàng Đồ Vân, chuyện này ngươi nghĩ như thế nào?”.
Ngồi ở phía bên dưới, một vị lão giả lên tiếng.
“Trước sau gì Ngô gia cũng sẽ ra tay, thay vì thế.
Ta nghĩ mình nên đánh phủ đầu, như vậy sẽ tốt hơn”.
“Người truyền tin này là ai và có đáng tin hay không?”.
Một vị lão giả khác lên tiếng.
“Người truyền tin là người của Đấu Giá Hội”.
“Cái gì?”.
“Đấu Giá Hội và các gia tộc không liên quan gì đến nhau.
Tại sao bây giờ họ lại muốn làm chuyện này?”.
“Muốn Hoàng phủ trấn áp những gia tộc khác, còn bản thân thì đi diệt trừ Ngô gia.
Chuyện này không đáng tin, ta nghĩ đây chính là âm mưu của Ngô gia, âm mưu muốn Hoàng phủ trấn áp tông tộc để lấy cớ tấn công”.
“Tam trưởng lão nói cũng rất hợp lý, ta nghĩ chuyện này sẽ có ẩn tình”.
“Tốt nhất là đừng nên tin tưởng quá nếu không người thiệt sẽ là Hoàng phủ”.
“Chuyện này ta tự có suy tính”.
“...”.
Đấu Giá Hội!
Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn về hướng Ngô gia rồi lên tiếng.
“Bên Hoàng phủ như thế nào rồi?”.
“Vẫn chưa thấy động tĩnh gì?”.
Phùng Bảo thở dài một hơi rồi lắc đầu.
“Có lẽ họ đang đợi tiền bối ra tay trước”.
“Ta thì không nghĩ là vậy”.
“Hoàng phủ tồn tại ở Hà Châu thành một thời gian dài chắc chắn sẽ hiểu rõ chuyện nhất”.
“Chắc có lẽ bây giờ họ đang nghi ngờ Đấu Giá Hội kết minh với Ngô gia nên mới án binh bất động”.
“...”.
Phùng Bảo im lặng.
“Mà thôi, cũng chẳng cần Hoàng phủ nhúng tay vào.
Thế lực của Ngô gia cũng không quá mạnh, và vẫn nằm trong suy tính của ta”.
“Tiền bối, ngươi muốn Đấu Giá Hội làm gì?”.
“Ta muốn các ngươi chặn Hoàng phủ lại.
Ngô gia bị diệt thì Hoàng phủ chắc chắn sẽ nhảy vào thôn tính tất cả các thế lực”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt chắc chắn nói.
“Ta muốn tất cả thế lực ở của Ngô gia sẽ phải quy thuận Lâm Tuyết Nhi”.
“Lâm Tuyết Nhi?”.
Phùng Bảo kinh nghi nói.
“Đúng, ta đến Lâm gia cũng vì khôi phục Lâm gia, nên ta muốn nhân cơ hội này giải quyết triệt để chuyện của Hà Châu thành rồi ra ngoài lịch luyện một thời gian”.
“Chuyện này ta biết rồi, tiền bối yên tâm”.
Trong sảnh lớn Ngô gia!
“Ngô gia chủ, thời cơ đã đến rồi, sao ngươi còn muốn kéo dài thời gian”.
“Như vậy thì Hoàng phủ sẽ có thời gian chuẩn bị binh lực”.
“Ta sợ lúc đó phần thắng của ta sẽ giảm xuống”.
“Yên tâm, chuyện này ta tự có tính toán”.
Ngô Gia Hùng ngồi ở trên cao, gương mặt lộ ra vẻ tự tin nói.
“Hoàng phủ có mạnh hơn thì như thế nào?”.
“Toàn bộ gia tộc vừa và nhỏ đã gia nhập Ngô gia, nếu Hoàng phủ muốn diệt ta thì trước tiên phải diệt được những gia tộc đó”.
“Hahaha, ngươi nghĩ Hoàng phủ muốn diệt hết toàn bộ gia tộc của Hà Châu thành sao?”.
“Hahaha, không hồ là Ngô gia chủ, kế này thật sự rất diệu”.
Hơn mười vị ngưng hải cảnh cười đùa nói chuyện một cách vui vẻ mà không hề hay biết Đế Nguyên Quân đã xâm nhập vào Ngô gia từ bao giờ.
“Ai?”.
Một đám đệ tử đang đi tuần xung quanh thì nhìn thấy một bóng màu đen lướt nhanh qua trước mặt thốt.
Họ không hề suy nghĩ rồi lao lên, nhưng khi chạy qua ngã rẽ thì không thấy bóng đen đó đâu.
Bất chợt, một cảm giác lạnh rợn người từ sau lưng khiến họ giật mình.
Đế Nguyên Quân thình lình xuất hiện, thoắt ẩn thoắt hiện vung đao giết chết họ một cách dễ dàng.
“Nhóm tiếp theo”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy tiếng bước chân từ từ tiến lại gần thì trên mặt nở một nụ cười lạnh nói.
Đế Nguyên Quân nhảy lên tường cao rồi chạy dọc về phía tiếng bước chân.
“Sao ta ngửi thấy có mùi tanh?”.
“Ngươi có bị nhầm không vậy?”.
“Ta không ngửi thấy gì cả”.
“Ta nói thật, đây giống như mùi máu”.
“Hahaha, ngươi mớ ngủ thật rồi.
Bây giờ còn có ai dám vào Ngô gia giết người sao?”.
“...”.
Đám đệ tử thoải mái trò chuyện mà không hề hay biết tử thần đã xuất hiện ở sau lưng bọn họ.
Rồi một tiếng réo vang lên rồi năm người ngã gục xuống đất, trước khi chết, họ nhìn thấy một bóng người hướng về khu vực trung tâm mà đi.
Ngồi ở trong sảnh lớn!
Ngô Gia Hùng gương mặt suy nghĩ nói.
“Sao đột nhiên im ắng như vậy?”.
“Sao ta cảm nhận được không khí xung quanh rất nặng và lạnh lẽo”.
“Ngô gia chủ, ngươi nhạy cảm quá rồi”.
“Không, ta cảm nhận rất rõ.
Ở bên ngoài hình như có chuyện gì đó đang xảy ra?”.
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn từ bên ngoài truyền vào khiến toàn bộ những người có mặt ở trong phòng bật đứng dậy.
“Gia chủ, có sát thủ….”.
Lời nói chưa kịp dứt thì một tiếng hét lớn vang lên.
“Ah…..”.
“Cái gì?”.
Ngô Gia Hùng khí tức Ngưng Hải cảnh tầng một bộc phát rồi lao ra ngoài.
Đi theo sau là mười ba người lao ra, mỗi một người đều có cảnh giới là Ngưng Hải cảnh.
Thực lực của mỗi người đều rất cường đại.
Nhưng khi họ nhìn thấy Đế Nguyên Quân tay cầm song đao đứng trước mặt.
Đột nhiên, hai con ngươi co rút lại.
“Ngươi là ai?”.
Ngô Gia Hùng phẫn nộ quát lớn.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt chuyển qua màu đỏ máu rồi lao lên.
“Người giết ngươi”.
“Hahaha, muốn giết ta?”.
Ngô Gia Hùng tức giận cười lớn.
“Ngươi nghĩ Ngô gia ta không có người sao?”.
Nói xong, mười bốn người đồng loạt lao lên.
Khí tức Ngưng Hải cảnh được họ đẩy lên đến đỉnh điểm.
“Các ngươi cản được ta sao?”.
Nhìn mười bốn người đồng thời lao lên, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười xem thường nói.
Huyền cấp hạ phẩm đao pháp, Song Đao Tuyệt Luân Trảm!
Đế Nguyên Quân vận chuyển đồng thời hai đại lực lượng cùng một lúc làm cho thực lực và tốc độ của hắn tăng lên gấp mấy lần.
“Cái gì?”.
Ngô Gia Hùng nhìn thấy Đế Nguyên Quân biến mất trước mắt nên giật mình thốt.
Bất chợt, hắn cảm nhận được sự nguy hiểm nên dừng lại rồi nhảy lùi ra xa.
Còn mười ba người còn lại thì không cảm nhận được nên một mực lao lên.
Xiu xiu xiu xiu!
Thình lình, những tiếng đao phong sắc bén vang lên.
Cùng với đó là một tiếng hét thất thanh đau đớn.
“Ahhhhhhhhh….
Tay ta”.
Ngô Gia Hùng kinh hãi nhìn người đang nằm vật lộn ở trên nền đất rồi hít vào một ngụm khí lạnh.
Người đó thân cũng là Ngưng Hải cảnh cường giả lại bị một chiêu chặt đứt hai tay.
Thử hỏi người kia có lực lực mạnh như thế nào mới làm được.
Trong đầu hắn, lúc này ý định “Chạy trốn” hiện lên.
Nhưng hắn cố gắng nuốt xuống