Trải qua thêm mấy ngày, Đế Nguyên Quân ngồi bế quan ở trong phòng sắp qua tuần thứ hai thì bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng bước chân và một khí tức tương đối quen thuộc.
“Vào đi?”.
Đế Nguyên Quân hai mắt từ từ mở ra rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, nói.
“Trịnh gia chủ? Ngươi tìm ta có việc gì sao?”.
“Công tử?”.
Trịnh Kim Thành đẩy cửa đi vào rồi cung kính thi lễ, đáp.
“Người Nam gia đến gặp?”.
“Người Nam gia sao?”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bất chợt nở một nụ cười nhẹ đáp.
“Hơi muộn so với suy tính nhưng mà không sao?”.
“...”.
Trịnh Kim Thành nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn cảm thấy khó hiểu nhìn Đế Nguyên Quan, hỏi.
“Công tử, ngươi biết người Nam gia sẽ đến sao?”.
“Có thể xem là như vậy?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng, nói.
“Những chuyện như thế này thì ngươi không cần hỏi ý kiến ta? Chuyện Nam gia đến thì không cần ta ra mặt, ta nghĩ họ đến không phải vì chuyện gây chiến nên ngươi có thể tự mình gặp họ?”.
“Lời của công tử có thể là thật nhưng ta lại có cảm giác họ như đang âm mưu chuyện gì đó?”.
Đáp lại, Trịnh Kim Thành ánh mắt trầm xuống, nói.
“Nam gia đã chủ động đến mấy lần nhưng đều đã bị ta từ chối?”.
“Họ chủ yếu là muốn đến gặp ta sao?”.
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua Trịnh Kim Thành, hỏi.
“Đúng là như thế?”.
Trịnh Kim Thành gật đầu đáp.
“Ta đoán mục đích của chúng khi muốn gặp công tử là muốn lôi kéo”.
“Muốn biết mục đích của họ thì cần gì phải đứng ở đây đoán già đoán non?”.
Đế Nguyên Quân đứng dậy, hắn bước đi ra bên ngoài và nói.
“Chỉ cần đến gặp là có thể biết được hay sao?”.
Tại chính điện Trịnh gia!
Đế Nguyên Quân ngồi ở trên ghế gia chủ nhìn xuống phía bên dưới thì không khỏi lắc đầu.
Bầu không khí ở trong căn phòng lúc này nặng nề vô cùng, tuy người của Nam gia đến chỉ có gia chủ và đại trưởng lão nhưng bên phía Trịnh gia vẫn đang hết sức đề phòng.
Nhìn thấy những người ngồi phía bên dưới không có ai muốn lên tiếng, Đế Nguyên Quân quay qua nhìn Nam Thương Hà, nói.
“Nam gia chủ, chắc ngươi đến đây không chỉ gặp ta?”.
“Ánh mắt của công tử đúng là nhạy bén?”.
Đáp lại, Nam Thương Hà ánh mắt kinh ngạc nhìn Đế Nguyên Quân, trả lời.
“Đúng là ta đến là muốn gặp công tử và phần còn lại là ta có việc muốn thương lượng với Trịnh gia chủ?”.
“...”.
Ngồi ở phía bên kia, Trịnh Kim Thành và bốn vị trưởng lão ánh mắt trầm xuống.
Họ tuy không đoán ra được mục đích của Nam Thương Hà nhưng trong đầu họ cứ hiện lên một cái suy nghĩ không được mấy tốt đẹp.
“Việc đến gặp ta xem như bỏ qua đi?”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút thú vị nhìn qua Nam Thương Hà rồi cười nhạt một tiếng, đáp.
“Còn việc của hai gia tộc thì ta không quản, các vị cứ thoải mái mà thương lượng với nhau?”.
“Vậy thì phải cảm ơn công tử rồi?”.
Đáp lại, Nam Thương Hà đứng dậy, hắn cung kính thi lễ rồi đáp.
Sau đó, hắn quay qua nhìn Trịnh Kim Thành và nói với một giọng điệu nặng nề.
“Trịnh gia chủ, chuyện hai gia tộc xảy ra chiến trận là vì tranh đoạt tài nguyên.
Thời gian này ta đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện này và thấy không được hay cho lắm?”.
“Việc vì một nguồn tài nguyên mà cả hai gia tộc phải sứt đầu mẻ trán, số người thương vong của hai bên là không ít.
Ta không muốn đệ tử trong tộc phải ngã xuống nữa nên ta cùng đại trưởng lão đến đây để tỏ thành ý và muốn thương lượng với Trịnh gia chủ?”.
“Ý của ngươi là gì?”.
Trịnh Kim Thành ánh mắt trầm xuống nhìn chằm chằm Nam Thương Hà, nói.
“Không ngại thì cứ nói thẳng, ta không muốn vòng vo?”.
“Ta biết Trịnh gia chủ sẽ cảm thấy không đúng nhưng lần này ta đến là vì hảo ý chứ không có ý định khai chiến?”.
Nam Thương Hà cười nhẹ một tiếng rồi lên tiếng trả lời.
“Chuyện đơn giản là ta chỉ muốn hai gia tộc sẽ kết thúc trận chiến tại đây?”.
“Có lẽ Trịnh gia chủ không biết, việc tài nguyên mà hai gia tộc tranh đoạt không phải chỉ có ta và ngươi mà đứng âm thầm ở đằng sau còn có mấy gia tộc khác nữa? Bọn họ chỉ cần hai gia tộc lưỡng bại câu thương rồi mới chính thức ra tay?”.
“Nếu như Trịnh gia chủ thấy bản thân có thể chiến thắng được Nam gia và còn phải tự mình chống đỡ các thế lực khác? Ta biết Trịnh gia chủ là người thông minh nên chuyện này chắc ngươi cũng đã từng nghĩ đến?”.
“...”.
Trịnh Kim Thành nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, tuy hắn biết là còn có một vài gia tộc khác cũng đang để ý đến tài nguyên của hai gia tộc nhưng đó chỉ là những thứ mà hắn nghe thấy, còn việc bọn chúng có ý định hay không thì hắn không hề hay biết.
Và với hiện tại, hắn nghe được từ chính miệng của Nam Thương Hà thì không khỏi suy nghĩ.
Biết cả hai gia tộc nếu như không xảy ra tranh chấp thì tình trạng của họ không tệ đến mức như thế này? Tuy biết là thế nhưng trong lòng Trịnh Kim Thành không cảm thấy thoải mái.
Bởi vì những đệ tử những người thân cận bên cạnh hắn như đại trưởng lão bị giết chết.
Tất cả chuyện này đều bắt nguồn từ Nam gia và bây giờ thì muốn kết thúc chuyện này tại đây?
Trịnh Kim Thành rất muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến mà có ít thương vong nhất nên những gì mà Nam Thương Hà nói rất có lý.
Nhưng Trịnh Kim Thành cảm thấy có lỗi với những người đã ngã xuống vì quyết định của hắn nên hắn bây giờ không muốn mọi chuyện êm đẹp như thế này được.
Trịnh Kim Thành liếc mắt nhìn hai người rồi lạnh giọng, nói.
“Nam gia chủ, khởi nguồn của trận chiến này chính là ngươi và ngươi bây giờ lại muốn kết thúc như vậy sao?”.
“Trịnh gia ta tuy yếu hơn các ngươi một bậc nhưng bọn ta đâu thể đứng yên cho các ngươi chơi đùa.
Muốn chiến là chiến mà muốn ngừng là ngừng sao?”.
“Như thể chẳng phải khinh thường Trịnh gia ta hay sao?”.
“Trịnh gia chủ?”.
Nam Thương Hà nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt lộ rõ sự tức giận khi nhìn chằm chằm Trịnh Kim Thành.
“Ta biết ngươi rất muốn kết thúc trận chiến mà không có thương vong, nhưng ta cũng hiểu trong lòng ngươi suy nghĩ gì?”.
“Ngươi có từng nghĩ là những người đã ngã xuống