Ta không ngờ Nam gia chủ lại mang cho ta sự thú vị như thế này? Đúng là không tệ?!
Nam Thương Hà nghe thấy vậy thì bất chợt nở một nụ cười vui mừng, ánh mắt hắn nhìn về phía Đế Nguyên Quân mà không giấu được cảm xúc.
“Đa tạ công tử đã thưởng thức?”.
Còn bên phía Trịnh Kim Thành cùng bốn vị trưởng lão thì nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt ngờ vực, tuy họ không biết tính cách và mục đích thật sự của Đế Nguyên Quân là như thế nào nhưng họ lại không ngờ hắn lại có ánh nhìn đặc biệt đối với Nam Thương Hà như vậy.
“...”.
Trịnh Kim Thành sắc mặt không được mấy thoải mái nhìn Đế Nguyên Quân giống như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thấy biểu cảm của đám người Trịnh gia trông rất khó coi, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lắc đầu.
“Chuyện hai gia tộc các ngươi thì tự mình giải quyết, ta nhất quyết sẽ không nhúng tay vào?”.
“Trịnh gia chủ, con người có suy nghĩ sâu xa là tốt nhưng đừng để cái tính đa nghi làm ảnh hưởng.
Như vậy không tốt lắm đâu?”.
Trịnh Kim Thành cúi đầu đáp.
“Là do ta quá chú tâm đến việc này?”.
“Chuyện này ngươi tự giải quyết cho tốt?”.
Đế Nguyên Quân đứng dậy, ánh mắt hắn nhìn liếc qua Trịnh Kim Thành một cái rồi vừa đi ra ngoài và vừa nói.
“Ngươi đừng cảm thấy áp lực khi suy nghĩ đến cảm nhận của ta? Cho dù là ngươi hay Trịnh gia có làm ra chuyện gì thì cũng không liên quan gì đến ta.
Nhưng các ngươi hãy nhớ những gì đã thề lúc trước?”.
Ngay khi Đế Nguyên Quân chuẩn bị rời đi thì Nam Thương Hà đã chủ động đưa ta ra hiệu rồi lên tiếng.
“Công tử, xin hãy chậm đã?”.
“Ta nói lời này có vẻ không được hay cho lắm nhưng xin công tử hãy để Nam gia ta quy thuận, tuy Nam gia không phải thế lực lớn ở vùng ngoại ô nhưng ta dám chắc là có thể làm mọi thứ để hoàn thành yêu cầu của công tử?”.
Nam Thương Hà kính cẩn thi lễ, nói.
“Tuy Nam gia và Trịnh gia vẫn chưa giải quyết được khúc mắc nhưng ta chắc chắn vào bản thân và tin tưởng vào Trịnh gia chủ”.
“Vì thế nên xin công tử có thể chấp thuận cho yêu cầu quá đáng này của ta?”.
“Ngươi muốn đại diện Nam gia quy thuận?”.
Đế Nguyên Quân quay qua nhìn Nam Thương Hà rồi nở một nụ cười nhạt, nói.
“Cái này thì tùy ngươi, nhưng ta cũng nói trước.
Ta là một người thưởng phạt phân minh nên nếu như các ngươi không thể hoàn thành yêu cầu của ta thì ta sẽ không ngần ngại mà thẳng tay loại trừ các ngươi?”.
‘Không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì nhưng ta thấy đặt cược vào người như hắn quả không sai.
Một người vừa có thực lực vừa có tâm cảnh, vừa có sự quyết đoán và tàn nhẫn.
Người như hắn nhất định sẽ trở thành cường giả một phương? Ta dám chắc về điều đó’.
Nam Thương Hà nghe thấy vậy thì toàn thân cảm thấy ớn lạnh vô cùng.
Mặc dù trong lòng cảm thấy sợ hãi nhưng trong thâm tâm của hắn lại phấn khích vô cùng, biết bản thân hiện tại đã không còn đường lui nữa nhưng không vì thế mà hắn cảm thấy hối hận với quyết định của mình.
“Nếu như đến lúc đó thì ta sẵn sàng đón nhận tất cả?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân nhìn Nam Thương Hà một cái rồi nở một nụ cười nhạt rồi vô thanh vô tức biết mất khỏi trước mắt họ.
Chứng kiến một màn này, Nam Thương Hà cùng đại trưởng lão trố mắt nhìn ra bên ngoài rồi quay qua nhìn nhau với dáng vẻ không thể tin được.
Ngay khi Đế Nguyên Quân vừa biết mất thì hai người cố mở lớn mắt để nhìn cho rõ nhưng việc hắn biến mất mà trên người không hề dao động khí tức.
Bất chợt, trong đầu họ hiện lên một cái suy nghĩ là Đế Nguyên Quân là một người sâu đến mức mà không thể lường được.
Đợi Đế Nguyên Quân sau khi rời đi thì cả hai bên cũng đã tiếp tục bàn đến việc kết minh.
Ban đầu, bầu không khí ở trong căn phòng đang ngày một căng thẳng nhưng vì Nam Thương Hà liên tục hạ thấp giá trị mới khiến Trịnh Kim Thành cảm thấy an tâm hơn một phần nào đó.
Và cuối cùng, cả hai người quyết định gạt bỏ đi những hiềm khích trước đây để rồi gật đầu quyết định kết minh.
Qua ngày hôm sau!
Đế Nguyên Quân đang ngồi nhâm nhi linh trà ở trong phòng thì Trịnh Kim Thành từ bên ngoài gõ cửa đi vào.
Ánh mắt hắn lộ vẻ bối rối nhìn Đế Nguyên quân, nói.
“Công tử, ta vẫn cảm thấy chuyện kết minh không được thỏa đáng cho lắm? Ban đầu thì ta muốn kết thúc trận chiến này càng nhanh và càng có ít thương vong nhưng hiện tại thì ta thấy quyết định của ta không được tốt”.
“Việc để một thế lực từng là thù địch cùng chung một con thuyền khiến ta cảm thấy rất bất an?”.
“Trịnh gia chủ? Ngươi lo lắng chuyện này thôi sao?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng, sau đó hắn lấy ra hai cái chén trà và đan xen rót linh trà xuống.
đáp.
“Ngươi nhìn xem, hai cái chén này đại diện cho hai gia tộc.
Ngươi thấy ta rót đan xen như vậy có dụng ý gì?”.
“...”.
Trịnh Kim Thành nhìn xuống với sắc mặt khó hiểu, đáp.
“Là ta ngu dốt nên không hiểu ý của công tử?”.
“Không có gì mà phải tự hạ thấp bản thân như thế?”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu.
“Ngươi thấy, mỗi cái chén ban đầu nặng hay không nặng?”.
“Nếu như là chén không có nước thì không nặng?”.
Đáp lại, Trịnh Kim Thành vẻ mặt đầy suy nghĩ, đáp.
“Đúng là như thế?”.
Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi nói tiếp.
“Mỗi lần ta rót thì cái chén càng ngày sẽ càng nặng hơn và đỉnh điểm là khi cái chén này đầy.
Cũng giống như hai gia tộc các ngươi, mỗi lần xảy ra tranh đấu, thương vong là một lần ta rót linh trà vào trong chén”.
“Và hiện tại, cả hai gia tộc đã kết minh với nhau rồi nên cái chén này sẽ không nặng thêm nữa mà ngược lại, linh trà sẽ dần dần bốc hơi.
Và đến cuối cùng thì linh trà ở trong chén sẽ biến mất”.
“Ngươi bây giờ hiểu ý ta rồi chứ?”.
“...”.
Trịnh Kim Thành gật đầu, ánh mắt đầy sự vui mừng, đáp.
“Đa tạ công tử, ta đã hiểu rồi?”.
“Ta biết, ngươi thân là gia