“Hừ”.
Thập Vân Đào hừ lạnh một tiếng rồi đưa mắt nhìn qua Mạc Anh Nghiêm, đáp.
“Chuyện này ta là người ngoài nên không giải quyết được?”.
Sau đó, lão liếc xéo nhìn Đế Nguyên Quân, giọng nói lão nặng nề hạ thấp xuống nói.
“Ta chỉ biết, Mạc Anh Nghiêm hiện tại là đệ tử của ta nên ta không cho phép bất kỳ ai tổn hại đến hắn.
Nếu như có kẻ nào dám tổn hại đến hắn thì đừng trách ta không nề mặt?”.
“Cho dù kẻ đó là ai thì ta sẽ không bao giờ buông tha?”.
“...”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt hắn nhìn Thập Vân Đào trưởng lão lộ ra vẻ tức giận và không giấu diếm sát ý.
Sau đó, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn Thanh Lương các chủ rồi lên tiếng.
“Không biết Ngạn Tương Môn có sự thù địch với thế lực nào không?”.
“...”.
Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ khó nói lên tiếng.
“Tiểu tử, ngươi thật sự muốn đối phó Thập Vân Đào trưởng lão sao?”.
Đế Nguyên Quân chẳng hề để tâm đến liền gật đầu, đáp.
“Ta không quan tâm, chỉ cần ngươi nói cho ta biết là được?”.
“Thôi được rồi?”.
Thanh Lương các chủ thở dài một hơi rồi lên tiếng trả lời.
“Chuyện này ta sẽ nói với ngươi nhưng nơi này có nhiều người nên ta không tiện nói?”.
“Vậy được”.
Đế Nguyên Quân gật đầu rồi quay người, ngay khi chuẩn bị rời đi thì hắn cũng không quên liếc mắt nhìn Mạc Anh Nghiêm một cái rồi lên tiếng.
“Mạc Anh Nghiêm, ngươi hãy tranh thủ đoạn thời gian còn lại này đi? Rồi cũng sẽ có một ngày ta sẽ đích thân đến Ngạn Tương Môn một chuyến”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân liếc nhìn Thập Vân Đào trường lão một cái giống như cảnh cáo rồi rời đi.
Để lại đám người đứng ở đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra và nhất là Mạc Anh Nghiêm, hắn càng không biết bản thân đã làm gì mà khiến người này căm hận hắn đến mức như vậy.
Đạp không đi xuống, Thập Vân Đào trưởng lão ánh mắt khó hiểu nhìn Mạc Anh Nghiêm, hỏi.
“Ta không quan tâm ngươi và tên tiểu tử đó có thù oán gì nhưng ta chỉ nhắc nhở ngươi một chuyện, ta không muốn ngươi thất bại trước tên tiểu tử ngông cuồng đó?”.
“Đệ tử hiểu”.
Mạc Anh Nghiêm cúi đầu, đáp.
Lúc này, ở một tửu điếm nào đó ở trong thành!
Đế Nguyên Quân uống vào một ngụm linh trà rồi quay qua nhìn Thanh Lương các chủ, nói.
“Ngươi bây giờ có thể nói cho ta biết được rồi chứ?”.
“Tất nhiên”.
Thanh Lương các chủ gật đầu, đáp.
“Chuyện này không có gì đáng để giấu nên ta sẽ nói hết những gì mà ta biết”.
“Nói về tông môn thù địch với Ngạn Tương Môn thì ta thấy Ngũ Linh Tông là thể hiện rõ nhất.
Ta không biết về nguồn cơn của hai tông môn này là như thế nào nhưng sự tranh đấu và thù địch diễn ra gay gắt nhất”.
“Nếu xét về thực lực thì giữa hai tông này thì bên nào mạnh hơn?”.
Đế Nguyên Quân tò mò hỏi.
“Nếu mà nói cho đúng thì ta thấy hai tông môn này vào thời kỳ toàn thịnh thì đều có thế mạnh riêng và thực lực thì cũng một chín một mười”.
Thanh Lương các chủ suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng trả lời.
“Nhưng hiện tại thì ta không rõ Ngũ Linh Tông còn giữ được vị trí như trước nữa hay không? Hay là bị Ngạn Tương Môn chèn ép thì ta không rõ”.
“Nhưng nếu ngươi muốn đối đầu với Ngạn Tương Môn thì Ngũ Linh Tông chính là một sự lựa chọn sáng suốt nhất”.
“Ta hiểu”.
Đế Nguyên Quân uống vào một ngụm linh trà rồi lên tiếng hỏi tiếp.
“Vậy còn yêu cầu tuyển chọn đệ tử thì sao?”.
“Hừm, cái này thì ta cũng không rõ lắm?”.
Thanh Lương các chủ lắc đầu, đáp.
“Nhưng ta tin là với thực lực của ngươi thì việc vượt qua được toàn bộ khảo hạch là chuyện chắc chắn”.
“Còn về thời gian thì ta nhớ không nhầm là cứ mỗi năm năm sẽ mở một lần chiêu mộ đệ tử và phải hai năm nữa thì mới đến tới lượt chiêu mộ tiếp theo”.
“Hai năm? Lâu vậy sao?”.
Đế Nguyên Quân vẻ mặt thất vọng thở dài một hơi.
“Không biết có cách nào gia nhập nhanh hơn không?”.
“Cái đó thì ta không biết?”.
Thanh Lương các chủ lắc đầu, đáp.
“Ta không có quan hệ gì với Ngũ Linh Tông nên chuyện này ta không thể giúp nên ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ”.
“Hai năm đối với người tu luyện thì chẳng khác gì một cái chớp mắt nhưng đối với đệ tử của tông môn thì cho dù một thời gian ngắn thì sự thay đổi của một con người là vô cùng to lớn”.
“Với thiên phú và thực lực của tên Mạc Anh Nghiêm thì việc trở thành đệ tử ngoại môn cũng đã là một cơ duyên to lớn rồi.
Dựa vào công pháp và tài nguyên dồi dào của tông môn thì việc hắn đột phá Thiên Địa cảnh chỉ là vấn đề thời gian và thực lực của hắn sẽ còn mạnh hơn hiện tại gấp nhiều lần”.
“Và theo ta thấy thì ngươi rất có thực lực, có thể khiêu chiến vượt cấp nhưng tiến độ tu luyện