Đúng là phiền phức?!
Đứng ở trên cành cây cao quan sát, Đế Nguyên Quân không ra tay trợ giúp ngay mà phải đợi đám người phía bên dưới bị dồn ép đến bước đường cùng thì lúc đó mới là thời điểm thích hợp.
“Hai Thiên Địa cảnh tầng một và ba Ngưng Hải cảnh đỉnh cũng muốn xông pha nơi này?”.
Đế Nguyên Quân nhìn họ kịch liệt chống đỡ thì lắc đầu.
“Đúng là không biết sống chết?”.
Nhìn đám người chống trả càng ngày càng yếu, Đế Nguyên Quân chỉ biết thở dài một hơi.
“Đừng nói là năm người các ngươi mà ngay cả tứ cấp hung thú cũng bị đám Hắc Lang này săn giết một cách dễ dàng? Không biết cứu các ngươi có giúp ích gì được cho ta hay không nhưng ta thà có vẫn còn hơn không?”.
Trận chiến ở phía bên dưới!
Năm người bị ép phải dựa lưng vào nhau và chỉ có thể chống trả yếu ớt trước từng đợt tấn công của đám Hắc Lang thì sợ hãi vô cùng, gương mặt họ thì xám xịt giống như tro tàn và toàn thân đang run lên không ngừng vị thương tích trên người đang liên tục rỉ máu.
“Khốn kiếp, ta vừa mới đến nơi này thì bị đám Hắc Lang này mai phục? Tại sao lại đen đủi như vậy chứ?”.
“Chẳng nhẽ ta phải bỏ mạng tại đây sao? Nếu biết nơi này nguy hiểm như vậy thì ta đã không mạo hiểm tới đây?”.
“Ta không muốn chết?”.
“...”.
Nghe những người khác sợ hãi đến nhụt chí thốt ra, tên cầm đầu sắc mặt tuy đang lo sợ vô cùng nhưng hắn cũng đang cố kiềm chế.
Ánh mắt hắn nhìn từng đầu Hắc Lang đánh tới thì khẽ nhíu lại, hắn mạnh tay vung mạnh thanh kiếm ở trong tay rồi lớn tiếng, quát.
“Các ngươi kêu gào cái gì chứ? Nếu muốn sống thì hợp lực cùng ta đuổi đánh đám Hắc Lang chứ không phải sợ hãi như thế này?”.
“Nếu không muốn chết thì dốc hết toàn bộ khả năng mà giết chết chúng đi?”.
Nhìn nam tử khơi dậy ý chí của đám người chỉ trong giây lát và họ đang bắt đầu vùng lên.
Đế Nguyên Quân đứng ở trên cành cây cao bỗng nở một nụ cười nhẹ nói.
“Tên này đúng là không tệ? Nhưng mà dùng lời nói đâu thể tiêu diệt được chúng?”.
Giống như những gì mà Đế Nguyên Quân suy nghĩ, đám người kia chỉ có thể vùng lên được một lúc và ra tay giết chết được bà đầu Hắc Lang nhưng họ chỉ cố gắng được đến như thế mà thôi.
Chân nguyên và sức lực bị đám hung thú bào mòn liên tục khiến họ không thể chống đỡ lâu hơn được nữa.
Lúc này, đám người sợ hãi bỗng kêu lên một tiếng.
“Hàn Mặc, cẩn thận?”.
Một người trong số họ bị Hắc Lang đánh văng ra xa và bị chúng ngấu nghiến cắn xé.
Không suy nghĩ nhiều, đám người nhanh chóng lao về phía Hàn Mặc đang bị thương nặng nằm trên nền đất và mạnh tay vung kiếm đuổi đánh.
Vì vừa mất đi một người có khả năng chống đỡ khiến tình trạng của họ đã khó nay lại càng khó hơn.
Chẳng mấy chốc, đám người bị đám Hắc Lang đánh lui liên tục và bị chèn ép đến mức mà họ chỉ muốn buông bỏ tất cả mọi thứ.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đám người nghĩ bản thân không còn cơ hội nào nữa thì đột nhiên.
Một thân ảnh từ trên cao thình lình nhảy xuống và đứng chắn trước mặt đám người.
Họ tuy không biết người này là ai nhưng với tình hình của họ hiện tại thì có thêm sự giúp đỡ chính là chuyện đáng mừng nhất trong hoàn cảnh hiện tại.
Tên dẫn đầu đám người đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng với giọng điệu gấp gáp và mệt mỏi.
“Hãy cẩn thận, đám Hắc Lang này chỉ là tam cấp hung thú nhưng khả năng phối hợp của chúng rất mạnh? Năm người bọn ta đã dốc hết sức nhưng không phải đối thủ của chúng”.
“...”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cũng chẳng mảy may để ý mà chỉ đưa mắt nhìn về phía đám Hắc Lang đang đánh tới và nói.
“Ta tự có dự tính?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân toàn lực bộc phát chân nguyên lên đến đỉnh điểm và ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi liên tụng đánh ra mười đạo quyền kình hướng về phía Hắc Lang.
Sau đó, Đế Nguyên Quân hơi hạ thấp người xuống rồi giẫm mạnh chân xông lên.
Chỉ thấy hắn mạnh tay bóp chặt cổ hai đầu Hắc Lang rồi mạnh tay bóp chết và ném thì thể về phía con thủ lĩnh.
Nhìn hai bộ thi thể nằm bất động trên nền đất, Hắc Lang thủ lĩnh ngẩng cao đầu rống lớn một tiếng rồi dẫn theo những con còn lại xông lên.
Đế Nguyên Quân gương mặt lành lạnh cùng ánh mắt hững hờ nhìn chúng dương nanh múa vuốt đánh tới thì đột nhiên.
Chỉ thấy hắn trừng mắt một cái bắn ra một lượng sát ý kinh khủng đánh về phía chúng và quát lớn một tiếng.
“Lăn”.
Ngay lập tức, đám Hắc Lang đang hùng hổ xông lên thì đột nhiên dừng lại và làm ra dáng vẻ sợ hãi.
Chúng cúi người từng bước lùi ra sau và nhìn Đế Nguyên Quân với dáng vẻ sợ sệt rồi sau đó quay người bỏ chạy.
Đám người nhìn thấy một màn khó tin này mà không kiềm chế được mà run lên.
Ánh mắt họ tràn đầy sự lo lắng nhìn người trẻ tuổi ở trước mặt và trong lòng cảm khái vô cùng.
Họ dốc hết toàn bộ sức lực mà vẫn bị chúng áp đảo triệt để nhưng người vừa xuất hiện này chỉ dùng một tiếng quát liền dọa chúng bỏ chạy.
“Chuyện này…”.
Đám người kinh hãi nhìn Đế Nguyên Quân thốt ra.
“Đa tạ ân cứu mạng”.
“Ta là Tượng Linh Đài, đệ tử nội môn của Ngạn Tương Môn.
Không biết cao danh của ngươi là gì?”.
“Ngạn Tương Môn?”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn năm người lộ ra vẻ suy nghĩ thốt ra.
“Có chuyện gì sao?”.
Tượng Linh Đài cảm thấy khó hiểu thì lên tiếng.
“Ngươi biết Ngạn Tương Môn?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu.
“Tên tuổi ta thì thôi đi, ta cứu các ngươi chỉ đơn giản