Cảm thấy nguy hiểm đang tới gần, Đế Nguyên Quân ngay khi vừa mở mắt thì trông thấy Phong Mang Địa Hổ đã đánh tới.
Không có thời gian suy nghĩ, Đế Nguyên Quân bật đứng dậy rồi giẫm mạnh hai chân nhảy lên cao và đạp không đi ra xa để tránh né.
“Nhục thân của nó quá đáng sợ? Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã hồi phục được đến như thế này?”.
Đế Nguyên Quân vẻ mặt có chút kinh ngạc thốt ra.
“Nếu như ta và Mộc Cô Nhai ép nó đến đường cùng thì hậu quả sẽ cực kỳ khôn lường”.
Đưa mắt nhìn đám người đang nằm trên nền đất, Đế Nguyên Quân vẻ mặt có chút thất vọng thốt ra.
“Các ngươi thân là Thiên Địa cảnh mà yếu kém đến mức chỉ biết nằm gục trên nền đất hay sao?”.
“Còn không nhanh đứng dậy?”.
Run rẩy gồng mình ngồi dậy, bọn họ ban nãy đã có thể tỉnh lại nhưng với thương thế trên người và trận chiến vừa rồi quá kinh khủng nên họ chỉ có thể đứng quan sát ở ngoài xa mà thôi.
Và nếu như họ có tham gia vào thì cũng chỉ là một gánh nặng đè nén lên người Đế Nguyên Quân.
Và với hiện tại, thương thế trên người họ tương đối nặng nhưng với hiện tại đã ổn định hơn rất nhiều và miệng vết thương không còn chảy máu nữa.
Đưa mắt nhìn ra xa, ánh mắt họ vừa có chút sợ hãi, vừa có chút cảm thán nhìn Đế Nguyên Quân đứng ở trên cao mà không kiềm chế được và hít vào một ngụm khí lạnh.
Họ tuy biết thực lực của Đế Nguyên Quân rất mạnh nhưng họ không ngờ là hắn lại có thể thể hiện sức mạnh của bản thân kinh khủng đến như thế.
Tuy chỉ cảm nhận được dư ba và nhìn Đế Nguyên Quân tung chiêu trong một hoàn cảnh là bị Phong Mang Địa Hổ áp đảo nhưng vẫn cực kỳ chuẩn xác và khiến nó chịu không ít vết thương.
Chứ không giống như mười người bọn họ, chỉ trong một giây phút chủ quan và không để ý thì họ đã phải đón nhận hậu quả hết sức nặng nề.
Đáng trách hơn là bản thân họ tuy là Thiên Địa cảnh nhưng lại để trận chiến cho một tên Ngưng Hải cảnh và bản thân chỉ có thể quan sát ở ngoài xa.
Cảm thấy bản thân quá yếu đuối, cả đám người mặc kệ vết thương trên người vẫn chưa hoàn toàn bình phục và cũng không quan tâm bản thân đau đớn như thế nào.
Dốc hết toàn bộ sức lực còn lại và xông lên.
Nhìn đám người hợp lực cùng nhau đánh giết thì hắn lúc này mới có thể cảm thấy bản thân mình nhẹ nhõm hơn hẳn.
Hắn ngồi dựa mình ở bên cạnh Mộc Cô Nhai rồi thở nhẹ một hơi và nói.
“Chuyện còn lại đành phải giao cho bọn họ rồi?”.
Trải qua một trận chiến khốc liệt và khó khăn, Đế Nguyên Quân lúc này gần như đã cạn kiệt hết toàn bộ sức lực và hai cánh tay hắn cũng cần phải có thời gian mới có thể hồi phục được.
Cho dù hắn có điểm sáng Huyết Đế Mộc phụ trợ hồi phục nhưng trong trận chiến vừa rồi đã sử dụng gần như cạn kiệt nên hiện tại không giúp gì được nhiều nữa.
Liên tiếp nuốt xuống từng bình đan dược, Đế Nguyên Quân tranh thủ thời gian này để có thể hồi phục được càng nhiều càng tốt và hắn cũng không có nhiều thời gian ở nơi này nữa vì những linh dược cần thì hắn đều đã thu vào trong tay.
Một lúc lâu sau, Đế Nguyên Quan sau khi luyện hóa triệt để đan dược và tỉnh dậy thì đám người kia cũng vừa giết chết Phong Mang Địa Hổ và ngồi gục ở bên cạnh thi thể nó để tĩnh dưỡng.
Từ trên cao đi xuống, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn đám người rồi lên tiếng.
“Các ngươi ở nơi này tĩnh dưỡng, sau khi hồi phục thì không cần phải đợi ta mà hãy đi ra ngoài tìm kiếm tin tức về các gốc linh dược ở xung quanh đây”.
“Đợi sau khi ta bế quan xong sẽ tự mình tìm đến các ngươi”.
“...”.
Đám người nghe thấy vậy thì gật đầu đồng ý rồi nhắm mắt tiếp tục luyện hóa đan dược hồi phục.
Mang theo thi thể Phong Mang Địa Hổ đi lên đỉnh núi, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn Mộc Cô Nhai rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Ta phải cảm ơn ngươi? Nếu như không có ngươi trợ giúp thì ta đã bỏ mạng trong trận chiến này rồi”.
Đáp lại, Mộc Cô Nhai nhõng nhẽo và cảm thấy vui mừng giống như một đứa trẻ khi được khen thưởng.
Đi lên đỉnh núi, Đế Nguyên Quân mang theo Mộc Cô Nhai đi vào trong giới chi rồi đi về phía Thánh Hoàng Thần Niệm.
Sau đó, hắn lấy ra tám gốc linh dược ném cho Thánh Hoàng Thần Niệm rồi nói.
“Ta muốn nhờ ngươi luyện đan giúp ta?”.
Nhận đống linh dược vào trong tay, Thánh Hoàng Thần Niệm vẻ mặt nhàn nhã nhìn Đế Nguyên Quân, nói.
“Ngươi có biết ta giúp ngươi luyện đã sẽ hao tổn như thế nào không?”.
“Cái đó thì ta biết?”.
Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp.
“Nhưng ta hiện tại đã không còn cách nào khác ngoài việc tìm ngươi giúp đỡ?”.
“Haizzz”.
Thánh Hoàng Thần Niệm thở dài một hơi, nói.
“Thôi được rồi? Chuyện luyện đan thì ta sẽ giúp ngươi nhưng việc ngươi hồi phục hai cánh tay thì ta sẽ không nhúng tay vào”.
“Cứ quyết định như thế đi”.
Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, đáp.
Sau đó, Đế Nguyên Quân lấy đan lô ra ngoài rồi ném thi thể Phong Mang Địa Hổ vào bên trong và dùng Thiên Ma Địa Hỏa thiêu đốt trong nhiều giờ liền.
Sau khi nấu luyện thi thể Phong Mang Địa Hổ trở thành tinh huyết, Đế Nguyên Quân không màng đến tinh huyết ở trong đan lô đang sôi sùng sục mà trực tiếp nhảy vào.
Chỉ thấy cơ thể hắn đột nhiên run lên một cái và toàn thân bị tinh huyết xâm nhập nên làn da ở trên người hắn dần chuyển qua mà đỏ hồng và trên đỉnh đầu hắn đang bốc lên một làn khói trắng.
“Đúng là tinh huyết của tứ cấp đỉnh phong hung thú? Lực lượng thật mạnh bạo”.
Cảm nhận tinh huyết đang xâm nhập và di chuyển khắp nơi trong cơ thể khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy toàn thân nóng bỏng và đau rát vô cùng.
Đợi đến khi tinh huyết triệt để xâm nhập vào trong cơ thể,