Thời gian dần trôi qua, Đế Nguyên Quân đứng ở trên cao nhìn xuống đám người đang giao chiến kịch liệt thì cảm thấy có chút nhàm chán và quá tốn thời gian nên đưa mắt nhìn qua nam tử.
“Ngươi thấy đám người này có nhàm chán quá không? Ta không thấy có gì đặc sắc cả?”.
“Chi bằng ngươi xuống dưới kia dọn dẹp nhanh chóng giúp ta?”.
“Ý của ngươi là gì?”.
Nam tử nhíu mày nhìn Đế Nguyên Quân rồi thốt ra.
“Ngươi muốn biến ta thành công cụ để thỏa mãn ngươi sao?”.
“Ngươi nghĩ như thế cũng được?”.
Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Với thực lực của ngươi hiện tại có thể cùng lúc đối đầu với chín người mạnh nhất ở dưới kia không?”.
“Nếu như những người cùng ngươi đi vào đều có thực lực không thua kém ngươi và khi tranh đoạt cơ duyên thì ngươi có nắm chắc phần thắng hay không?”.
“Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ? Ta đây là đang tạo cơ hội cho ngươi?”.
“...”.
Nam tử cúi đầu nhìn xuống phía bên dưới rồi lâm vào trầm mặc một lúc rồi thở dài một hơi.
“Lý do của ngươi khi giúp ta là gì?”.
“Đơn giản thôi?”.
Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Ta thấy ngươi vừa mắt hơn đám người ở dưới kia”.
“Đa tạ”.
Nam tử nghe thấy vậy thì gật đầu một cái rồi bộc phát thực lực của bản thân rồi xông thẳng về phía đám người.
Nhìn tên nam tử hăng hái giao chiến, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh.
“Như thế này mới gọi là đặc sắc?”.
Ngay khi nam tử xông xuống phía bên dưới và kết hợp với những người khác đã giết được những tên có thực lực mạnh nhất ở dưới đó và bây giờ chỉ để lại những người có cảnh giới thấp hơn Thiên Địa cảnh tầng năm.
Và một lúc lâu sau, đám người dưới sự tấn công của nam tử đã nhanh chóng loại bỏ được hết những người khác và chỉ để lại chín người có thực lực không quá mạnh.
Sau khi mười người cuối cùng còn sống sót, Đế Nguyên Quân vung tay đánh ra một đạo hỏa diễm ném xuống phía bên dưới và để Thiên Ma Thần Hỏa thoải mái thôn phệ nhục thân và tinh huyết của những người đã chết để gia tăng cảnh giới của bản thân nó.
Đám người nhìn thấy một cảnh này thì trong lòng không khỏi run lên vì sợ hãi.
Ngay cả nam tử cũng cảm thấy hành động của Đế Nguyên Quân không khác gì tà ma ngoại đạo nên trong lòng cố kỵ vô cùng.
Thấy biểu cảm trên gương mặt đám người, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn xuống và nói.
“Ta hiểu trong đầu các ngươi đang nghĩ gì? Nhưng các ngươi đừng quên nơi này là đâu và xung quanh có những mối nguy nào đang tồn tại”.
“Các ngươi hiểu ý ta đúng không?”.
“...”.
Đám người nghe thấy vậy thì kinh hãi gật đầu liên tục.
Đợi sau khi Thiên Ma Thần Hỏa thôn phệ triệt để, Đế Nguyên Quân lúc này quay qua nhìn đám người rồi lên tiếng.
“Kỳ thực, ta không tin tưởng khi để các ngươi đi vào cùng”.
“Vì để đảm bảo an toàn nên ta sẽ hạ cấm chế lên người các ngươi? Chỉ cần các ngươi không làm chuyện quá đáng thì cấm chế này sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào cả và sau khi ta rời khỏi động phủ thì cấm chế sẽ tự khắc tan biến”.
“Và nếu các ngươi không muốn nhận cấm chế thì ta sẽ không dẫn các người đi vào?”.
“...”.
Đám người nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau, ban đầu họ còn cảm thấy có chút đáng sợ và lo lắng Đế Nguyên Quân sẽ dùng cấm chế này để giết họ nhưng đám người bây giờ đã không còn lựa chọn nào nữa.
Trong lúc họ đang chìm đắm trong sự lo lắng và suy nghĩ thì tên nam tử nhanh chóng đứng ra.
“Ta thấy ngươi không giống như đang lừa gạt nên ta sẽ đáp ứng”.
Ngay sau đó, đám người cũng gật đầu lên tiếng.
“Bọn ta cũng thế”.
Đánh ra mười đạo cấm chê xông thẳng vào trong người bọn họ, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu.
“Quyết định nhanh gọn?”.
Đợi cấm chế sau khi ổn định, Đế Nguyên Quân tiếp tục nói.
“Ta vẫn còn có một chuyện cần các ngươi đáp ứng?”.
Đám người nhanh chóng gật đầu.
“Xin cứ nói?”.
“Ta không biết trong động phủ sẽ tồn tại những có duyên gì và ta cũng chẳng quan tâm trong đó có truyền thừa hay không”.
Đế Nguyên Quân quay người, hắn vừa kết ấn để phá vỡ trận pháp ở bên ngoài và vừa nói.
“Ta sẽ lấy đi những thứ mà ta cần, còn những thứ khác thì các ngươi tự phân chia.
Nếu động phủ có truyền thừa thì tùy vào bản thân các ngươi và ta sẽ không động đến”.
“...”.
Đám người nghe thấy vậy thì cảm thấy có chút khó tin nhưng rất nhanh thì họ đã gật đầu đồng ý.
Sau khi trận pháp tán đi thì trên vách đá bỗng hiện lên một lối đi vào tương đối nhỏ hẹp.
Đế Nguyên Quân tản mát tinh thần lực thăm dò vào bên trong thì đột nhiên nhíu mày.
Ở sâu thẳm trong động phủ, Đế Nguyên Quân cơ hồ cảm nhận được sự bài xích và một cảm giác nguy hiểm tiềm tàng.
‘Động phủ này không phải thứ tầm thường, rốt cuộc trong kia có gì nguy hiểm mà khiến ta cảm thấy không được thoải mái như thế này? Có khi nào liên quan đến huyết mạch truyền thừa?’.
Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi thầm nói.
“Đi vào thôi”.
Ngay khi vừa đặt chân vào trong động phủ, Đế Nguyên Quân ngay lập tức cảm nhận được một làn gió lạnh thổi qua thì bất giác rùng mình một cái.
‘Tử khí này quá nặng? Rốt cuộc là loại cường giả nào chết đi để lại