Ma vật?!
Bị ma vật mạnh tay bóp chặt cổ, Đế Nguyên Quân toàn thân bộc phát toàn bộ thực lực ra ngoài.
Hắn dựa lưng vào vách tường rồi dùng hai chân đạp mạnh khiến ma vật bị đẩy lùi ra xa.
Nhìn ma vật bị đẩy lùi, Đế Nguyên Quân khóe miệng run lên rồi thốt ra.
“Không ngờ thực lực của nó lại là Thiên Địa cảnh cao tầng? Với thực lực của ta hiện tại thì không thể giết chết nó?”.
Liếc mắt nhìn cánh cửa ở bên cạnh đóng chặt lại, Đế Nguyên Quân trong lòng cảm thán.
“Đánh giết không được mà chạy cũng không xong?”.
Tiếp tục lao đến, ma vật giẫm mạnh chân xông lên.
Chỉ thấy hai tay nó hợp lại và ở trên đầu móng tay mọc ra những móng vuốt dài nhọn đâm thẳng về phía lồng ngực Đế Nguyên Quân giống như muốn moi tim hắn ra vậy.
Biết bản thân cứ chạy trốn mãi là chuyện không thể, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn theo những đòn tấn công nguy hiểm của ma vật thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Đối mặt với loại ma vật vừa có thực lực khủng bố và vừa không biết đau đớn, mệt mỏi như nó khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy đau đầu vô cùng.
Tuy trước đây đã từng trảm sát rất nhiều ma vật thì phát hiện trên chúng không có bất cứ điểm yếu nào cả và để có thể giết chết nó thì Đế Nguyên Quân bằng mọi giá phải chém đứt đầu nó.
Nhưng với thực lực của hắn hiện tại muốn khiến nó bị thương đã là chuyện rất khó chứ đừng nói đến việc giết chết nó.
Dùng tốc độ nhanh nhất để tránh né, Đế Nguyên Quân ánh mắt ngưng trọng liếc nhìn xung quanh nhắm tìm kiếm.
Nhưng ở trong căn phòng này chỉ có duy nhất hai cái quan tài chứ không có bất kỳ thứ gì khác.
Trong đầu Đế Nguyên Quân bất chợt lóe lên một ý nghĩ, tuy hắn không dám chắc nhưng đối với hắn hiện tại thì đây đã là cách cuối cùng rồi.
Tránh né công kích, Đế Nguyên Quân cúi người rồi giẫm mạnh chân xông về phía cái quan tài còn lại rồi quát lớn một tiếng.
“Là ma vật hay là đường sinh cơ?”.
Ma vật ngoái đầu, nó nhìn về phía phương hướng Đế Nguyên Quân lao tới thì rống lớn một tiếng trông tức giận vô cùng.
Mặc dù nó rất tức giận nhưng hắn cảm thấy kỳ lạ là tại sao nó lại không đuổi theo và chỉ đưa mắt nhìn về phía quan tài giống như đang lo lắng điều gì đó.
Đế Nguyên Quân thấy vậy thì bỗng nở một nụ cười nhẹ.
“Người trong quan tài này của ngươi là chấp niệm hay là có uẩn khúc nào đó?”.
Để có thể chắc chắn suy nghĩ ở trong đầu, Đế Nguyên Quân đưa tay lên cao và ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi đánh xuống.
Và cùng với đó là hai mắt hắn vẫn chú ý quan sát từng cử chỉ, hành động của ma vật.
Khi thấy nó tức giận rống gào một tiếng thì Đế Nguyên Quân đã chắc chắn với những suy nghĩ trong đầu nên nhanh chóng thu tay lại.
“Thì ra là thế? Cho dù ngươi đã trở thành ma vật nhưng vẫn không thể buông bỏ chấp niệm.
Hay là chấp niệm trong lòng quá lớn nên khi bị tử khí ăn mòn rồi hóa thành ma vật?”.
“Mặc kệ ngươi có chấp niệm gì, ta bây giờ đã tìm được cách thoát thân rồi nên không cần phải nhọc công với ngươi làm gì?”.
Mạnh tay nâng quan tài, Đế Nguyên Quân nặng nề bước từng bước nặng nề đi về phía cánh cửa đá và đưa mắt nhìn dáng vẻ ma vật sốt sắng nhưng không dám xông lên mà chỉ có thể lùi lại.
Mạnh tay kéo cánh cửa đá rồi sau đó, Đế Nguyên Quân mạnh tay ném cái quan tài về phía ma vật rồi nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng và không quên đóng chặt cánh cửa lại.
Nhìn thấy dáng vẻ hớn hải của Đế Nguyên Quân, đám người cảm thấy có chút nghi hoặc nhìn hắn.
Nhận thấy ý định của đám người, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi nói.
“Ta nghĩ các ngươi chỉ nên lấy những gốc linh dược ở ngoài này thì hơn? Còn truyền thừa ở trong căn phòng đó thì ta khuyên các ngươi không nên vào”.
“Nếu các ngươi tự tin vào thực lực và không sợ chết thì có thể thử?”.
“...”.
Đám người nghe thấy vậy thì càng cảm thấy nghi hoặc và nghi ngờ những lời nói của Đế Nguyên Quân có thật sự đúng.
Lúc này, tên nam tử lên tiếng hỏi hắn.
“Rốt cuộc ở trong kia có thứ gì?”.
“...”.
Đế Nguyên Quân không chút giấu diếm thốt ra rồi sau đó đi ra bên ngoài và mặc kệ đám người.
“Là ma vật”.
Đế Nguyên Quân chỉ để lại ba chữ rồi rời đi khiến họ càng cảm thấy nghi ngờ.
Nhưng nhìn dáng vẻ gấp gáp của Đế Nguyên Quân thì họ không thể không nghĩ đến chuyện này.
Tuy họ đã nhọc công lắm mới có thể đi vào được động phủ nhưng họ cũng không ngu ngốc đến mức mà vì truyền thừa mà mất mạng.
Họ cũng chẳng cần quan tâm những lời Đế Nguyên Quân nói là đúng hay sai và cái mà họ quan tâm ở đây lại chính là thứ ở trong căn phòng đó.
Sau khi rời khỏi động phủ, sắc mặt Đế Nguyên Quân đột nhiên chuyển xấu và trên khóe miệng ẩn ẩn chảy xuống một dòng máu tươi.
Tuy không bị ma vật đánh trọng thương quá nặng nhưng những nơi bị nó đánh trúng đều khiến hắn cảm thấy đau nhức vô cùng.
Nhật thấy bản thân không nên ở lại đây, Đế Nguyên Quân nuốt xuống một viên đan dược trị thương rồi gấp rút rời khỏi và đi về phía khu vực bên ngoài và tìm đến La gia ở trong thành.
Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân trọng thương, La Thiên