Bị đám thổ phỉ chặn đường cướp của, cả ba người liếc mắt nhìn nhau rồi nở một nụ cười nhẹ trông giống như đang khinh thường đám người đó.
Thanh Lương các chủ cảm thấy thích thú nên chỉ tay về phía đám người rồi lên tiếng.
“Đám thổ phỉ này không chặn ai mà lại đi chặn đường ta?”.
Tên thủ lĩnh nghe thấy vậy thì vẻ mặt tức tối chỉ tay về phía ba người rồi lớn tiếng quát.
“Ba người các ngươi cười cái gì? Các ngươi có biết bản thân đang ở trong tình cảnh như thế nào hay không?”.
Thanh Lương các chủ khoái chí hỏi lại.
“Vậy ngươi nói ta nghe xem? Bọn ta đang ở trong tình cảnh nào?”.
“...”.
Tên thủ lĩnh sắc mặt trầm xuống nhìn ba người và cảm thấy có chút nghi hoặc.
Kể từ khi ba người vừa bước xuống cho đến hiện tại thì hắn ta không hề nhìn thấy dáng vẻ lo lắng hiện lên trên gương mặt mà thay vào đó là những nụ cười trông rất là thích thú.
Dần dần, tên thủ lĩnh càng ngày càng cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản và ba người đứng ở phía đối diện càng không phải là người tầm thường nên do dự một hồi lâu.
“Sao ngươi không trả lời?”.
Thấy tên thủ lĩnh không trả lời, Thanh Lương tiếp tục hỏi.
“Hay ngươi đang lo sợ điều gì đó nên không dám nói?”.
“Các ngươi là người phương nào?”.
Tên thủ lĩnh cố gắng trấn tĩnh bản thân rồi lên tiếng hỏi ngược lại.
“...”.
Thanh Lương các chủ phá lên cười lớn một tiếng rồi nhìn hắn ta với ánh mắt tràn đầy sự khinh thường, đáp.
“Cũng có gì mà phải giấu, ta là các chủ Thanh Dược Lâu, còn vị kia là gia chủ La gia ở Hồng Linh thành, còn tên tiểu tử này là một tên không phải người thường”.
“Thế nào, ngươi bây giờ biết bọn ta là ai rồi có muốn cướp nữa không?”.
“...”.
Tên thủ lĩnh nghe thấy vậy thì sắc mặt trở nên trầm xuống và lộ ra vẻ lo lắng, hai mắt hắn dần trở nên khó coi.
“Thì ra là Thanh Lương các chủ và La gia chủ?”.
“Là ta đường đột nên mong hai vị lượng thứ”.
“Vậy là không cướp nữa sao?”.
Thanh Lương các chủ có chút thất vọng thốt ra.
“Có cho ta thêm mười cái mạng cũng không dám”.
Tên thủ lĩnh lắc đầu, sau đó hắn đưa tay ra hiệu cho đám người đứng cách ra để tạo thành một lối đi và nói.
“Các ngươi tránh qua một bên?”.
Nhìn xe kéo rời đi, đám thổ phỉ nhìn qua tên thủ lĩnh, hỏi.
“Thủ lĩnh, bọn họ chỉ có ba người thôi? Sao ta không ra tay?”.
“Nhìn ba người bọn họ là biết người có của cải và nếu ta cướp được thì ta không cần lo lắng một thời gian rồi?”.
“Đúng thế đấy thủ lĩnh, nhân lúc họ chưa đi xa thì ta nên đuổi theo thôi?”.
“...”.
Thấy đám người nháo nháo, tên thủ lĩnh vẻ mặt tức giận nhìn liếc qua rồi quát lớn một tiếng.
“Các ngươi thì biết gì mà nói? Có biết hai người kia là ai và biết họ có thực lực như thế nào hay không mà nói?”.
“May là các ngươi nói với ta chứ nói trước mặt hai người bọn họ thì đừng nói là các ngươi mà ngay cả ta, ngay cả trại cũng bị họ săn bằng”.
“Nếu các ngươi không muốn chết thì sau này gặp lại hai người họ thì tốt nhất nên biết điều một chút kẻo rước lấy tai họa”.
Khoảng mấy ngày sau!
Sau khi từ biệt hai người để quay trở về Thanh Lan thành, Đế Nguyên Quân vừa đi vào bên trong thành thì bị khung cảnh ở trước mắt làm cho kinh ngạc.
“Ta rời đi không tới hai năm mà trong thành đã có sự thay đổi như thế này?”.
Nhìn mọi thứ trước mắt mới mẻ và trở nên lạ lẫm, Đế Nguyên Quân vừa đi vừa liếc mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
Trong thời gian hắn rời đi, ở trong thành đã xảy ra một vài biến cố và một vài tranh chấp giữa các thế lực nên khi hắn vừa đặt chân vào trong thành thì thấy những kiến trúc mới đầy lạ lẫm và đoàn người đi lại tấp nập hơn trước rất nhiều.
“Chắc là vì chuẩn bị đến ngày thiên kiêu tụ hội?”.
Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía Lạc gia rồi thở dài một hơi.
“Không biết họ bây giờ như thế nào rồi?”.
Ở trên đường đi, ngay khi Đế Nguyên Quân sắp sửa tới Lạc gia thì trong một tửu lâu ở phía đối diện.
Đế Nguyên Quân vô tình nghe thấy đoạn hội thoại của đám người ngồi nói chuyện ở trên tầng hai có liên quan đến Mạc gia thì bước chân hắn đột nhiên dừng lại.
Hắn đưa mắt nhìn về phía đám người thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hắn cũng không suy nghĩ mà trực tiếp đi vào trong tửu lâu và đi thẳng lên tầng hai rồi ngồi ở bàn bên cạnh.
Đế Nguyên Quân mang theo một bình linh tửu đi về phía đám người rồi lên tiếng hỏi.
“Nghe các vị đang nói về Mạc gia khiến ta cảm thấy rất hiếu kỳ, không biết ta có thể nghe cùng được không?”.
“...”.
Thấy một bóng người trẻ tuổi lạ lẫm tiến lại gần, đám người đưa mắt nhìn nhau lộ vẻ không được thoải mái và không muốn nói cho người khác nghe.
Nhưng khi nhìn thấy bình linh tửu thơm mát ở trên tay hắn thì họ nhanh chóng thay đổi và đưa tay ra hiệu.
“Tất nhiên là được?”.
Đám người đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi.
“Không biết huynh đệ đây muốn nghe chuyện gì về Mạc gia?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, trả lời.
“Ta muốn nghe chuyện xảy ra trong hai năm ở gần đây”.
“Thế thì vừa hay”.
Đám người vui vẻ gật đầu.
“Bọn ta cũng đang nói về chuyện đó đây”.
“Chắc ngươi đã từng