Người đến là ai? Đến Lạc gia có việc gì?!
Đáp lại, Đế Nguyên Quân lên tiếng trả lời.
“Ta đến tìm Lâm Tuyết Nhi”.
“Tìm Lâm tiểu thư?”.
Hai tên lính canh vẻ mặt có chút nghi hoặc nhìn hắn, nói.
“Ngươi trước tiên báo ra tên họ rồi ta sẽ giúp ngươi chuyển lời”.
Đế Nguyên Quân gật đầu.
“Ngươi bảo có người tên Đế Nguyên Quân đến tìm”.
“...”.
Hai tên lính canh nghe thấy vậy thì đột nhiên giật mình một cái rồi bước lùi ra sau mấy bước.
Ánh mắt họ nhìn hắn lộ ra vẻ khó tin và xen lẫn sự sợ hãi.
“Ngươi là Đế Nguyên Quân?”.
Mặc dù cả hai người chỉ là những tên lính canh nhỏ bé nhưng những chuyện xảy ra ở trong Lạc gia thì họ đều biết được một vài chuyện.
Trong những chuyện đó thì họ còn biết đến mối quan hệ giữa Đế Nguyên Quân và Lạc Tuyết Dung.
Và hơn hết, họ còn biết được Đế Nguyên Quân là một người rất đáng sợ.
Thời gian trước, họ còn biết Lạc Tuyết Dung đi ra ngoài nhằm tìm kiếm tin tức về Đế Nguyên Quân thì chứng minh mối quan hệ giữa hai người mật thiết như thế nào.
Sau khi biết được thân phận, cả hai người ngay lập tức tránh qua một bên rồi đưa tay mời Đế Nguyên Quân đi vào và nói với giọng điệu kính cẩn nhưng tràn đầy sự lo lắng.
“Thì ra là Đế Nguyên Quân công tử, xin mời”.
Đi vào trong Lạc gia, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy mọi thứ ở nơi này vẫn như trước kia và không có gì thay đổi.
Nay chỉ khác hơn một chút là những người trong Lạc gia trở nên tất bật hơn trước rất nhiều.
Hắn cũng chẳng để tâm đến việc Lạc gia như thế nào mà hắn chỉ quan tâm đến ba người Lâm Tuyết Nhi mà thôi.
Cảm nhận ở sâu sau có ba cổ khí tức mạnh mẽ đang kịch liệt giao chiến thì hắn bỗng nở một nụ cười nhẹ.
“Hai năm này ai cũng có tiến bộ”.
Giẫm mạnh chân nhảy lên mái nhà, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía ba người thì gật đầu một cái.
“Thực lực đúng là không tệ”.
Đối mặt cùng lúc với hai người, Lâm Tuyết Nhi cắn răng bộc phát toàn bộ chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi đánh ra một đạo kiếm chiêu đẩy lùi công kích của hai người rồi giẫm mạnh chân xông lên.
Chỉ thấy thanh kiếm trong tay cô đột nhiên ánh lên một cái rồi liên tục bắn ra gần mười đạo kiếm chiêu với uy lực mạnh mẽ vô cùng.
Đáp lại với công kích của Lâm Tuyết Nhi, Hứa Tiểu Kiều và Lạc Tuyết Dung đồng thời bộc phát toàn bộ khí tức của bản thân lần lượt là Ngưng Hải cảnh đỉnh phong và Ngưng Hải cảnh tầng chín rồi hợp lực đánh ra một đại kiếm chiêu phá tan công kích của Lâm Tuyết Nhi rồi tiếp tục xông thẳng.
Nhìn thấy nguy hiểm, Lâm Tuyết Nhi giấm mạnh chân nhảy lên cao để tránh né và đồng thời phát động toàn lực đánh ra một kiếm khiến khu vực xung quanh đột nhiên trầm xuống rồi trở nên nặng nề vô cùng.
Nhìn đại kiếm chiêu đánh xuống, Hứa Tiểu Kiều cười nhẹ một cái rồi đằng không xông lên.
Hai tay cô nắm chặt chuôi kiếm rồi đưa ra trước mặt và dùng lưỡi kiếm trượt dài trên công kích của Lâm Tuyết Nhi rồi mượn lực đánh ra đại chiêu.
Không kịp phản ứng lại, Lâm Tuyết Nhi cắn răng đưa kiếm ra phía trước người để ngăn lại nhưng uy lực của kiếm chiêu quá mạnh dẫn đến cô bị đánh văng ra xa rồi đập lưng rơi xuống đất.
Đưa tay lau đi vệt máu ở trên khóe miệng, Lâm Tuyết Nhi nở một nụ cười nhẹ lên tiếng.
“Ta thua rồi”.
“Haha…”.
Hứa Tiểu Kiều khoái chí cười lớn một tiếng.
“Ngươi thấy một kiếm cuối cùng của ta như thế nào?”.
Lâm Tuyết Nhi không phủ nhận liền gật đầu.
“Chiêu cuối này rất mạnh, ta đã dùng toàn lực để ngăn lại nhưng vẫn thất bại”.
Lấy ra một viên đan dược đưa cho Lâm Tuyết Nhi, Lạc Tuyết Dung ân cần lên tiếng.
“Vết thương của ngươi không sao chứ?”.
“Ta không sao?”.
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu, đáp.
“Hứa Tiểu Kiều đã thu lại phần lớn uy lực của kiếm chiêu nên ta chỉ bị thương nhẹ mà thôi”.
Đứng ở trên mái nhà, Đế Nguyên Quân vỗ nhẹ tay một tiếng khiến cả ba người bị giật mình.
“Dùng Ngưng Hải cảnh tầng tám để đối phó với hai người có cảnh giới cao hơn, ngươi cho dù thua nhưng có thể giao chiến lâu như vậy cũng đủ để chứng minh thực lực của ngươi rồi”.
“...”.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, cả ba người ban đầu còn tưởng bản thân nghe nhầm nhưng khi ngoái đầu nhìn lại thì thấy Đế Nguyên Quân đứng ở trên cao quan sát thì vui mừng nở một nụ cười.
“Ngươi quay về rồi?”.
Đế Nguyên Quân từ trên cao đi xuống, hắn tiến về phía ba người rồi gật đầu, đáp.
“Ta về rồi đây?”.
Lấy ra thanh bảo kiếm cất giấu ở trong nhẫn trữ vật đã lâu, Lâm Tuyết Nhi khóe mắt rưng rưng nhìn hắn chứa rất nhiều nỗi niềm.
Cô một tay đưa kiếm và nói.
“Thanh kiếm này là của ngươi?”.
Nhận lấy thanh kiếm, Đế Nguyên Quân bất giác nhớ lại những chuyện ở lần đấu giá hội đó, nhìn hình ảnh Lâm Tuyết Nhi bằng mọi giá để lấy được song kiếm thì trong lòng bỗng cảm thấy thoải mái và có chút vui mừng.
“Ngươi chăm sóc thanh kiếm này rất tốt?”.
Vuốt nhẹ đầu ngón tay lên bao kiếm, Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng, trả lời.
“Đa tạ”.
Buộc thắt kiếm sau thắt lưng hông, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn cả ba người thì thấy biểu