Ta muốn kiểm chứng thực lực bản thân hiện tại đã mạnh đến mức nào?!
Lời nói vừa dứt, Lâm Tuyết Nhi giẫm mạnh chân một cái rồi thình lình xuất hiện ngay trên đỉnh đầu cự xà và ngay sau đó, tay phải cô nhẹ nhàng rút kiếm.
Chỉ thấy thanh kiếm trong tay cô ánh lên một cái rồi thu lại vào trong bao.
Nhìn một kiếm vừa rồi trông Lâm Tuyết Nhi còn chưa tung chiêu nhưng thực ra, trong giây lát đó cô đã vung kiếm với một tốc độ cực kỳ nhanh và đồng thời thi triển “Vô Tương Kiếm Pháp”, một kiếm chiêu được xem là mạnh nhất thuộc cấp bậc Địa cấp.
Tuy Lâm Tuyết Nhi chỉ vừa nhập môn và chỉ chạm được tới phần da lông bên ngoài nhưng uy lực của một kiếm này đã mạnh đến mức mà khó lòng tưởng tượng được.
Dựa vào truyền thừa Thánh Hòa, tẩy tủy thì thực lực Thiên Địa cảnh tầng hai đỉnh phong kết hợp với một kiếm này thì thực lực được tăng lên gấp nhiều lần.
Ba tháng trước, kể từ ngày cả hai người đối mặt với nó thì đã chật vật và chỉ có bước trốn chạy nhưng với hiện tại, đầu cự xà đứng trước thực lực của Lâm Tuyết Nhi thì trở nên yếu kém vô cùng.
Cơ thể to lớn của nó lao thẳng về phía hai người mà không hề hay biết Lâm Tuyết Nhi đã xuất hiện ở ngay trên đỉnh đầu và tung kiếm ngay trong một quãng thời gian cực kỳ ngắn.
Cũng chính vì thế nên đầu cự xà gần như không kịp phản ứng lại và bị chém đứt đầu trong nháy mắt.
Nhìn cơ thể to lớn của nó vô lực rơi xuống nước, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ rồi lên tiếng.
“Đầu cự xà này tuy là tứ cấp đỉnh phong hung thú nhưng thời gian gần đây bị không ít người săn giết nên thực lực đã giảm xuống không ít.
Thực lực hiện tại cao lắm cũng chỉ sánh ngang được thượng giai nhưng lại bị giết chết chỉ bằng một kiếm? Đúng là Vô Tương Kiếm Pháp có khác?”
“Không ngờ, lão già đó lại dùng bộ kiếm pháp này tặng cho ngươi? Nếu như để đám đệ tử trong tông môn biết được thì chắc sẽ cảm thấy ức mà chết?”
Cảm thấy khó tin vào những gì vừa xảy ra, Lâm Tuyết Nhi phải nhìn thi thể cự xà ba bốn lần mới nhận thức được nó đã bị chính tay cô giết chết chỉ trong một chiêu.
Không chỉ có thế, cô còn cảm thấy không tin chính bản thân mình, chỉ trong một thời gian bế quan ngắn ngủi mà thực lực của cô hiện tại đã tăng nhanh đến mức mà ngay cả bản thân cũng cảm thấy không thể nào.
Lúc này, cô mới sực nhớ lại những lời nói của Đế Nguyên Quân trước đây thì mới thực sự thấu hiểu những gì mà hắn nói.
Cho dù bản thân cô có là thiên kiêu cực kỳ có thiên phú nhưng không có công pháp phù hợp và cao cấp thì cô cũng chỉ là một người tu luyện bình thường mà thôi.
Cảm thấy quá phấn khích, Lâm Tuyết Nhi hai tay nắm chặt lại và đồng thời ngẩng cao đầu cười lớn một tiếng.
Sau đó, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân, nói.
“Nguyên Quân, từ nay ta sẽ bảo vệ ngươi?”
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Vậy thì đành phải nhờ ngươi vậy?”
Thu thi thể cự xà vào trong nhẫn trữ vật, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía tòa bảo các ở ngoài xa rồi lên tiếng.
“Không biết bên phía La gia chủ sao rồi?”
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì sắc mặt cũng dần chìm xuống, ánh mắt cô nhìn về phía bảo tháp rồi lên tiếng đáp lời.
“Ta biết thực lực của La gia chủ rất mạnh nhưng ta cũng cảm thấy lo lắng? Chi bằng ta đến đó một chuyến, nếu như mọi chuyện vẫn còn ổn định thì ta sẽ tiếp tục ra ngoài tìm kiếm cơ duyên.
Còn không thì ta có thể phụ giúp được một vài phần nào đó”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì gật đầu một cái, trả lời.
“Cứ như vậy đi?”
Trên dọc đường trở ra, cả hai người ẩn giấu hành tung và cẩn thận di chuyển.
Có một điều mà họ cảm thấy khác lạ so với trước đây là nơi này trước đây có rất ít người đi ra ngoài này tìm kiếm cơ duyên nhưng nay lại thấy có rất nhiều người và càng tiến lại gần bảo các thì số lượng càng ngày càng ít.
Di chuyển được một lúc, cả hai người đang nghĩ chân tại một cành cây cao thì nghe thấy thanh âm bàn luận của đám người phía bên dưới.
“Các ngươi nghe thấy gì chưa, hình như vừa có người xông lên được tầng thứ hai của bảo các rồi đó? Ta không biết thực hư như thế nào nhưng ta dám chắc chuyện này là thật vì một vị huynh đệ đã nói với ta như vậy”.
“Không biết người đó thuộc thế lực nào? Ngươi có biết không?”
“Ta cũng không nắm chắc cho lắm nhưng chỉ biết người này không thuộc tông môn nào cả, ta nghĩ hắn là đệ tử của một gia tộc lớn nhưng có nhiều người lại nói hắn là một người của tiểu gia tộc hoặc một tán tu nào đó”.
“Tán tu sao? Không thể nào? Nếu hắn ta là tán tu thật sự thì những thế lực lớn ở tầng một chẳng phải tức muốn chết hay sao? Cả một thế lực dốc lòng phá bỏ pháp trận để thông qua mà không được, còn người đó lại qua được một cách dễ dàng?”
“Đúng là khó tin thật, mới chỉ đi vào tầng thứ nhất mà đã có không ít bảo vật và cơ duyên hiếm có nay tên đó đã lên được tầng thứ hai còn những người khác vẫn bị kẹt ở dưới tầng một.
Nếu như hắn ta thu hết toàn bộ cơ duyên của tầng hai vào trong tay rồi lên những tầng cao hơn thì bảo tháp sẽ thuộc vào tay của hắn ta hay sao?”.
“Nghe có vẻ khó tin thật nhưng ta cũng không thể không tin vào”.
“Đúng thế, không biết hắn ta may mắn hay là có thực lực nhưng để lên được tầng thứ hai đã là một chuyện rất khó rồi”.
“Ở tầng thứ nhất hiện tại cũng đang nháo hết cả lên vì chuyện này đây.
Không biết có bao nhiêu thế lực phái để tử ra ngoài tìm kiếm cơ duyên và may mắn tìm được thứ gì khác để tiến được lên tầng thứ hai.
Chứ không ta ở ngoài này đã tìm được không ít cơ duyên rồi, còn bây giờ thì thê thảm khỏi nói”.
“Đúng là chán thật, ta thấy ở nơi này gần như bị đám đệ tử thế lực lớn thu vào cả rồi và ta đã có dự tính là đi vào sâu để tìm kiếm mà