Dìu Đế Nguyên Quân về phòng, Lâm Tuyết Nhi trách cứ nói.
“Biết bọn họ nhắm vào người rồi mà tại sao còn đồng ý”.
“Không thể không đồng ý”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu.
“Ta mà không làm vậy thì không chỉ mình ta, mà còn ngươi cũng sẽ bị chúng nhắm tới”.
“Nhưng...”.
“Không nhưng nhị gì hết, đây là ý của ta nên ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều”.
“Bây giờ ta muốn tỉnh dưỡng một chút”.
Lâm Tuyết Nhi gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn Đế Nguyên Quân rồi nói.
“Ngươi ở đây đợi ta, bây giờ ta đi sắc thuốc”.
Lâm Tuyết Nhi rời đi, Đế Nguyên Quân ngồi xếp bằng ở trên giường bắt đầu vận chuyển công pháp.
Ngay lập tức, trong cơ thể, một cảm giác thoải mái dần dần lan truyền khắp cơ thể.
Những thương thế trên người cũng dần hồi phục trở lại.
Một canh giờ sau!
Lâm Tuyết Nhi tay mang một chén thuốc đi vào bên trong, vẻ mặt hớt hải lo lắng nói.
“Nhanh uống chén thuốc này rồi đi thôi”.
“Thuốc thì ta không cần nhưng bây giờ còn đi đâu?”.
“Là Lâm Bỉnh Thiên, Lâm Quỳnh ép đi”.
Lâm Tuyết Nhi gật đầu nói.
“Hay là mình đừng đi”.
‘Lâm Tuyết Nhi mặc dù có tư chất nhưng ’.
“Tại sao không đi?”.
Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Sẵn tiện, ta muốn đi ra ngoài một đoạn thời gian”.
“Ngươi muốn đi đâu”.
Lâm Tuyết Nhi lo lắng nói.
“Có thể đưa ta đi cùng được không?”.
“Hiện tại thì chưa được”.
“Tại sao?”.
“...”.
Đế Nguyên Quân từ chối trả lời.
“Đi thôi”.
Hai người cùng nhau đi ra, lúc này.
Tất cả mọi người đã tụ tập đông đủ và chuẩn bị rời đi.
Khi bọn họ nhìn thấy Đế Nguyên Quân vẫn có thể đi ra được nên có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh, Đế Nguyên Quân tiếp tục là vấn đề để họ lấy ra làm trò cười.
Khi kiệu hoa từ trong đi ra, những người Lâm gia xếp thành từng hàng đi ra ngoài, duy chỉ có hai người Đế Nguyên Quân bị xếp đi ở phía sau như hai tên gia đinh.
Dưới ánh mắt nhìn khinh bỉ của những người xung quanh, Lâm Tuyết Nhi cảm giác có chút không vui.
Mặc dù đã nhiều lần bị người khác sỉ nhục nhưng ở trong hoàn cảnh này khiến nàng vẫn cảm thấy khó chịu.
Tiến vào Ngô gia, Đế Nguyên Quân bị bất ngờ vì nơi này khác biệt hoàn toàn so với Lâm gia.
Khuôn viên rộng lớn, vị thế đắc địa, linh khí ở đây nồng đậm hơn nhiều.
Từ trên kiệu đi xuống, Lâm Quỳnh nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi nói.
“Tuyết Nhi muội, ngươi nhanh đến giúp ta”.
Vì xung quanh có rất nhiều người để ý nên Lâm Tuyết Nhi chỉ có thể chịu đựng.
Bị Lâm Quỳnh đặt tay lên đầu rồi từ từ đi xuống, trông không khác gì một nữ hầu đang cung phụng ở bên chủ nhân.
.
“Ây za… Xin lỗi Tuyết Nhi muội muội, là ta lỡ tay”.
Bước chân vừa chạm đất, Lâm Quỳnh giả vờ bước bị quá chân nên ngả người về trước rồi kéo phăng cái khăn che mặt xuống rồi giẫm đạp lên mấy cái rồi nói.
Và những người xung quanh, ai ai cũng biết ở trong Lâm gia có một người phế vật và xấu xí luôn luôn đeo một tấm khăn che mặt.
Lúc này, những người xung quanh ai ai cũng nhăn mặt lại.
Không còn tấm khăn che lại, gương mặt Lâm Tuyết Nhi lộ rõ.
Gần như toàn bộ gương mặt đã bị biến dạng hoàn toàn, từng vết sẹo lớn và những vết lửa cháy xém trông rất đáng sợ.
Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ, Lâm Quỳnh còn quá đáng hơn nữa.
“Đành nhờ muội rồi”.
Lâm Quỳnh nói xong liền nở một nụ cười ác độc, ép buộc Lâm Tuyết Nhi đi phía sau để giữ chân váy dài khỏi bị kéo lê trên nền đất.
Trên đường đi vào chính điện, nàng bị không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng với dáng vẻ kinh tởm, thậm chí còn có người chịu không được mà mở lời phỉ báng nàng.
Quá uất ức, nàng vừa đi mà hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống.
Đế Nguyên Quân đi ở phía sau chứng kiến hết những chuyện này mà không đứng ra ngăn lại, vì để cho Lâm Tuyết Nhi có thể vượt qua được bóng đen trong lòng thì chỉ có cách phải đối mặt với nó mà thôi.
“Ta mong ngươi có thể vượt qua được chuyện này?”.
Đế Nguyên Quân thở dài một hơi.
Đi vào bên trong chính điện, những người cao tầng của Ngô gia đã ngồi chuẩn bị sẵn ở trên cao, ánh mắt họ mong chờ nhìn ra bên ngoài.
“Hahaha… Lâm gia chủ, nhanh lên đây ngồi với ta”.
Thấy đám người Lâm gia đi vào, Ngô gia chủ đứng dậy.
“Được… được”.
Lúc này, tân lang tân nương cũng đã tiến vào.
“Lâm gia chủ, sao ngươi lại để một người ghê tởm như vậy làm phù dâu?”.
Ngô gia chủ nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi liền lớn tiếng, ngay lập tức.
Toàn bộ ánh mắt của những người có mặt đều nhìn về phía nàng rồi bắt đầu bàn tán.
“Ngô gia chủ đừng giận, đó là con gái duy nhất của nhị đệ.
Mặc dù ngoại hình có ghê tởm nhưng dù sao cũng là muội muội nên...”.
“Chuyện này thì ta hiểu, nhưng không ngờ lại kinh tởm như thế này?”.
“Thế còn người đứng bên cạnh nàng ta là ai?”.
Ngô giả chủ nhìn Đế Nguyên Quân hỏi.
“Đó là con rể của Lâm gia, cũng là chồng của Lâm Tuyết Nhi”.
“Ồ, đúng là phế vật phải đi cùng với phế vật”.
“Hahaha… Ngô gia chủ, ngươi nói đúng”.
Bị người đồng tộc, nhất là người thân của nàng lại có thể buông ra những lời lẽ như vậy, Lâm Tuyết Nhi bị bức tới mức mà khóe miệng thổ huyết.
“Haizzz, lúc trước từng là một đại mỹ nữ và cũng là đệ nhất thiên kiêu nhưng hiện tại trông chẳng khác gì một con chó sắp chết ở ngoài chợ”.
Ngô gia chủ ánh mắt thương hại nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi buông ra những lời nhục mạ thậm tệ.
“Nếu như là ta thì chắc đã tự vẫn từ lâu rồi”.
“Hahahahaha”.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi toàn thân run rẩy, Đế Nguyên Quân ánh mắt lúc này cũng đã trở nên âm trầm hơn trước rất nhiều, sát ý cũng vì thế mà dần dần ngưng tụ.
“Ngô gia chủ, thân là trưởng bối nhưng lại buông ra những lời nói khó nghe đối với hậu bối chân yếu tay