Vô tình bị người khác bóp chặt cổ khiến sắc mặt Đế Nguyên Quân đột nhiên tối sầm.
Hắn muốn mở mắt ra để nhìn xem kẻ nào lại lớn gan như vậy nhưng hai mắt lại đau nhức vô cùng.
Bất giác, Đế Nguyên Quân tản mát ra tinh thần lực bao trùm cả căn phòng thì mơ hồ nhìn thấy được diện mạo của những người này.
Nghe giọng nói đầy tức giận cùng một cổ khí tức kỳ dị trên người tiểu nữ hài và viên đan dược thì hắn mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.
Biết được viên đan dược này chính là thứ cứu mạng tiểu nữ hài nhưng Đế Nguyên Quân không vì thế mà cảm thông.
Thay vào đó, hắn mạnh tay bóp chặt cổ tay của Minh Viễn rồi nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Ta không cần biết con gái ngươi chết hay sống, ta cũng chẳng quan tâm lý do ngươi tức giận là gì? Ngươi thấy ta sẽ quan tâm sao?”
“Ngươi có từng thấy ta mở miệng cầu các ngươi cứu lần nào chưa? Ngươi nghĩ ta cần các ngươi cứu hay sao?”
“Đây là các ngươi chủ động đưa ta về và cho ta đan dược trị thương.
Vậy mà bây giờ lại đổ lỗi lên đầu ta? Ai cho ngươi lá gan đó?”
Đế Nguyên Quân mạnh tay đẩy ngã Minh Viễn rồi đứng dậy, hắn quay đầu nhìn về phía Minh Ngọc rồi liếc qua nhìn Minh Huân một cái rồi trực tiếp đi ra ngoài trước ánh mắt đầy kinh hãi của đám người.
Sở dĩ họ kinh hãi như vậy là vì Minh Viễn chính là cường giả Thiên Địa cảnh, tuy ở trong thành không phải là người đứng đầu nhưng thực lực cũng thuộc dạng đỉnh lưu.
Nhưng vừa rồi, hắn ta đã bộc phát thực lực và mạnh tay bóp chặt cổ Đế Nguyên Quân.
Nhưng…
Hắn vậy mà bị Đế Nguyên Quân đẩy ngã một cách dễ dàng đến như vậy?
Thậm chí hắn còn chẳng bộc phát lấy khí tức nhưng Minh Viễn cảm nhận cơn đau từ trên cổ tay truyền tới.
Còn Minh Ngọc đứng ở bên cạnh đã không kiếm chế được mà run lên, ánh mắt cô đã không giấu được sự phấn khích.
Nhìn cha, một người có thực lực rất mạnh ở trong thành nhưng lại bị một người đẩy ngã dễ đến như vậy.
Nhanh chóng thu lại sự phấn khích của mình, cô đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân đang đứng nhìn ở bên ngoài sân lớn thì quay qua nhìn cha một cái rồi chạy ra ngoài.
“Cha hành động lỗ m ãng quá rồi, nếu như chọc giận vị tiền bối này thì hậu quả rất khôn lường?”
Đi ra bên ngoài, Minh Ngọc cung kính đứng sau Đế Nguyên Quân rồi cúi đầu thi lễ, nói.
“Mong tiền bối bớt giận, tất cả là lỗi của tiểu nữ khi lấy đan dược mà không báo trước với cha nên mới dẫn đến chuyện hiểu lầm không đáng có”.
“...”.
Nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng và đầy ẩn ý, Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày.
Hắn quay người dùng tinh thần lực quan sát cô một vòng thì trong đầu hiện lên một suy nghĩ.
‘Nữ tử này không đơn giản, nhìn còn rất trẻ tuổi nhưng trong ánh mắt lại có nhiều ẩn ý và tính toán đến như vậy?’
Cảm thấy không được thoải mái trước ánh mắt cũng như suy nghĩ của cô, Đế Nguyên Quân lạnh giọng, nói.
“Ta ghét nhất là bị những kẻ giống như ngươi dám tính tính toán nên nếu như không muốn chết thì tốt nhất nên thu liễm lại những tính toán của ngươi lại?”
“...”.
Minh Ngọc nghe tháy vậy thi đột nhiên giật mình, trên gương mặt hiện lên vẻ kinh hãi và có cảm thấy sợ hãi từ tận sâu trong đáy lòng.
Cảm giác này gò bó, đáng sợ giống như bị một đầu thái cổ hung thú đang nhìn cô chằm chằm và chỉ cần s ai lầm một cái thì chắc chắn sẽ bị gi3t chết.
Khóe miệng Minh Ngọc đột nhiên run lên rồi cung kính đáp lời.
“Là do tiểu nữ đường đột nên mong tiền bối thứ lỗi? Thật lòng mà nói thì tiểu nữ đã có tính toán ngay từ khi ban đầu nhưng tất cả cũng vì gia tộc nên nếu như tiền bối thấy không vui lòng thì cứ trách phạt?”
“Tiểu nữ nguyện chịu phạt mà không dám nói một lời?”
“Ngươi rất thông minh, biết tiến biết lùi nhưng suy nghĩ của ngươi không phải lúc nào cũng đúng.
Ngoài kia vẫn còn rất nhiều người thông minh, tính toán cẩn trọng hơn ngươi nên ngươi đừng tự hại bản thân bằng những suy tính non nớt đó?”
Đế Nguyên Quân hạ thấp giọng nói.
“Ta không hứng thú với chuyện của gia tộc các ngươi nhưng ta là người có ân tất báo có oán tất trả nên ngươi cứ nói ra yêu cầu?”
“Dựa trên phân nhượng viên đan dược đó mà ta sẽ suy xét yêu cầu của ngươi?”
Minh Ngọc nghe thấy vậy thì không giấu được sự vui mừng liền nở một nụ cười, ánh mắt cô nhìn hắn lộ vẻ kính trọng, đáp.
“Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở, tiểu nữ sẽ khắc ghi chuyện này ở trong tâm trí mãi mãi không quên”.
“Còn yêu cầu thì tiểu nữ hiện chưa nghĩ tới nhưng nếu Minh gia trong tương lai gặp họa thì mong tiền bối có thể ra mặt”.
“Đối với tiểu nữ thì như thế là quá đủ rồi?”
“Được, ta đáp ứng ngươi”.
Đế Nguyên Quân gật đầu.
“Chỉ cần ngươi mở lời thì ta sẽ ra tay”.
“Đa tạ tiền bối”.
Minh Ngọc vui vẻ gật đầu rồi kính cẩn đáp lời.
“Tiền bối vừa mới tỉnh dậy nên thương thế ở trên người vẫn chưa bình phục nên tiền bối hãy tỉnh dưỡng trước, thời gian này tiền bối có thể hoạt động tùy ý ở trong phủ và nếu như cần gì thì có thể đáp ứng thì Minh gia tuyệt sẽ không từ chối”.
“Tiểu nữ còn có việc nên xin phép đi trước?”
Hai tháng qua đi!
Đế Nguyên Quân tĩnh dưỡng tại Minh phủ một đoạn thời gian và đã hồi phục được một phần.
Tuy đan điền bị nứt vỡ vẫn chưa lành hẳn và không còn chân nguyên nhưng nhục thân hắn hiện tại gần như đã quay trở lại đỉnh phong.
Trải qua lần sử dụng cấm pháp cửu tử nhất sinh nhưng bù lại thì Đế Nguyên Quân đã nhận lại không ít lợi ích từ đó.
Bị lực lượng kh ủng bố dung nhập vào