Minh Vương thành, Phương gia!
Ở trong chính điện, một trung niên nhân vẻ mặt đăm chiêu cùng với mười vị trưởng lão cũng nhìn về một bóng người nữ tử đứng giữa chính điện.
Nữ tử đó không phải ai khác chính là Minh Ngọc, đại tiểu thư Minh gia!
Lúc này, Phương Mạnh, Phương gia chủ hạ thấp giọng, nói.
“Minh Ngọc, bá phụ biết ngươi đến đây vì chuyện gì? Ta cũng rất đồng cảm và lo lắng cho Minh gia nhưng ngươi cũng biết đó?”
“Tuy Phương gia ở trong thành cũng được xem là một thế lực nhưng đem ra so sánh với một trong mười tông môn đang nhắm đến Minh Huyên thì nhỏ yếu vô cùng?”
Phương Mạnh nhìn cô với một ánh mắt đầy hổ thẹn rồi thở dài một hơi và nói với giọng điệu ngập ngừng.
“Ta biết nói lời này nghe thì hơi tuyệt tình nhưng thật sự mà nói… Kiếm nạn của Minh gia ta không thể giúp được?”
Minh Ngọc nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống và trong ánh mắt hiện lên vẻ buồn bã.
Cô biết rất rõ, việc bản thân tới Phương gia cầu giúp gần như bằng không.
Sở dĩ cô có thể đoán được vì thế lực của Phương gia đem ra để so sánh với những tông môn đó thì quá nhỏ bé.
Ngay cả thành chủ cũng phải cúi đầu thì một gia tộc nhỏ bé sao dám đứng ra.
Tuy biết là thế nhưng cô vẫn không từ bỏ hy vọng vì mối quan hệ giữa hai gia tộc cực kỳ mật thiết nên cô muốn đánh cược một lần.
Chỉ cần Phương gia chịu đứng ra giúp đỡ thì cô sẽ dám chắc những gia tộc khác cũng sẽ đồng ý giúp đỡ.
Cái cô cần nhất lúc này chính là một thế lực lớn ở trong thành dẫn đầu và thế lực đó chính là Phương gia.
Dựa vào mối quan hệ bền chặt giữa hai gia tộc nên cô dám chắc Phương gia sẽ đứng ra nhưng cái mà họ cần nhất bây giờ chính là sự đảm bảo.
Đoán được ý định của Phương gia chủ, Minh Ngọc cúi đầu thi lễ, đáp.
“Bá phụ, mong người chớ lo lắng? Minh Ngọc lần này tới đã đoán trước được kết quả nhưng mong bá phụ cùng các vị trưởng lão hãy nghe hết lời của tiểu nữ rồi hẵng quyết định?”
Phương Mạnh nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, trên gương mặt hắn hiện lên vẻ ngờ vực, đáp.
“Vậy ngươi nói trước đi?”
“Vâng”.
Minh Ngọc gật đầu, khóe miệng cô khẽ nhích lên nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Bá phụ cùng các vị trưởng lão cũng đã biết chuyện thời gian trước, lúc tiểu nữ đi đến Dược Vương Cốc? Tiểu nữ đoán các vị đoán được ý định của Minh gia lúc đó là như thế nào nhưng có một chuyện mà ngay cả cha tiểu nữ cũng không biết được?”
“Chuyện này tiểu nữ đã giấu từ lúc quay về cho đến giờ mới có dịp nói ra hết toàn bộ?”
Minh Ngọc hít vào một hơi thật sâu rồi lên tiếng nói tiếp.
“Tiểu nữ thay cha tới Dược Vương Cốc để cầu đan dược cho tiểu muội nhưng không thành.
Tuy là thế nhưng tiểu nữ may mắn gặp được thánh tử của Dược Vương Cốc và đã có không ít giao tình”.
“Tiểu nữ không dám nói chắc chắn nhưng nếu như mở lời thì vị thánh tử đó sẽ đứng ra giúp đỡ”.
“Chắc các vị cũng biết thế lực của Dược Vương Cốc so với mười tông môn này là như thế nào? Đừng nói là mười cái mà cả trăm cái cũng không thể sánh bằng?”
Ngay lúc cô chuẩn bị nói tiếp thì đại trưởng lão, Phương Giác lên tiếng.
“Minh Ngọc, ý ngươi nói là thánh tử Dược Vương Cốc đã đứng về phía ngươi? Chuyện mà ngay cả những tông môn lớn ở xung quanh đây còn không làm được huống chi là ngươi?”
Phương Giác trưởng lão khinh thường lên tiếng nói tiếp.
“Ta biết ngươi là một người thông minh nhưng sự thông minh này không thể giúp gì được trong chuyện này?”
“Ngươi đừng trách lão già này nói nặng lời nhưng ta không tin lời nói suông? Nếu như ngươi đã chắc chắn như vậy thì ít nhất hãy chứng minh cho ta thấy?”
Chín vị trưởng lão nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thời lên tiếng.
“Đúng thế, chuyện này nghe thì rất khó tin? Nếu như có tín vật của thánh tử để chứng minh thì bọn ta mới dám tin vào những gì mà ngươi nói?”
Ngồi ở trên cao, Phương Mạnh hạ thấp giọng, nói.
“Ta biết các vị trưởng lão đang lo lắng nhưng xin hẫy để Minh Ngọc nói hết?”
Minh Ngọc đưa mắt nhìn Phương gia chủ rồi lên tiếng nói tiếp.
“Tiểu nữ biết các vị đang lo lắng vì điều gì nhưng mà tiểu nữ đã dám nói thì chắc chắn có cách để chứng minh”.
Cô vừa nói vừa lấy ra một thứ trông giống như một cái lệnh bài rồi đưa ra phía trước và nói.
“Đây chính là lệnh bài mà thánh tử đã trao cho ta trước khi đi?”
Đám trưởng lão nhìn chăm chú tấm lệnh bài trên tay cô thì giật mình thốt ra thành tiếng.
“Mặt trước có chứ ‘Dược Vương Cốc’, mặt sau có hai chữ ‘Thánh Tử’?”
“Không thể sai được, đây chính là lệnh bài của thánh tử?”
Nhìn thấy lệnh bài, ánh mắt của mười vị trưởng lão nhìn cô đã dần thay đổi và không giấu được sự kinh ngạc.
“Quả không hổ là Minh Ngọc? Có thể