Đứng trước cửa Thiên Bảo Các, Đế Nguyên Quân không chút suy nghĩ tiến vào.
Một lúc sau!
Trưởng quản nở một nụ cười vui vẻ trên gương mặt đi vào bên trong phòng.
Đế Nguyên Quân không nói một lời mà lấy ra hai gốc Huyền Băng Liên để ở trên bàn.
Trưởng quản chỉ nhìn thấy hai gốc thì sắc mặt dần trầm xuống, nhưng rất nhanh, hắn đã ổn định lại rồi tiến lại gần.
“Công tử, đã lâu không gặp”.
“Huyền Băng Liên ta đã mang tới rồi”.
Đế Nguyên Quân nhìn qua nói.
Trưởng quản vẻ mặt điềm đạm trả lời.
“Ta nhớ Huyền Băng Liên có ba gốc, không biết một gốc còn lại ở trong tay công tử sao?”.
“Không, ta chỉ có hai gốc này thôi”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ nói.
“Có chuyện gì sao?”.
“À, không có gì?”.
Trưởng quản nhanh chóng nở nụ cười nói.
“Ta chỉ tò mò gốc còn lại mà thôi”.
“Mong công tử chớ trách”.
“Thôi được rồi”.
Đế Nguyên Quân đáp lại.
“Ta muốn đổi một vài gốc linh dược và hung thú, không biết Thiên Bảo Các có không?”.
“Chuyện đơn giản”.
“Công tử cứ việc nói, nếu như Thiên Bảo Các đáp ứng được thì ta sẽ dốc sức lấy ra cho công tử”.
“Ta muốn đổi Thủy Linh Tuyền, Mộc Mệnh Căn, Kim Linh Thảo và ba đầu hung thú có ba loại thuộc tính ở trên”.
Đế Nguyên Quân gật đầu nói.
“Ba loại hung thú đó thì ta sẽ sai người truy tìm và mang đến phòng cho công tử”.
Trưởng quản suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Thủy Linh Tuyền và Kim Linh Thảo thì ta có, nhưng Mộc Mệnh Căn thì không có”.
“Công tử yên tâm, Mộc Mệnh Căn tuy ở chỗ ta không có nhưng ta biết nó có ở đâu?”.
“Ngươi cứ nói thẳng”.
Đế Nguyên Quân nhíu mày nói.
“Ta nhớ không nhầm thì trước đây có người từng gặp qua nó rồi, nó xuất hiện trên cơ thể của tam cấp hung thú Mộc Cô Nhai”.
“Ta nghe nói nó là một thân cây to lớn, không biết vì nguyên do gì mà nó sản sinh ra linh trí.
Nhưng nó chỉ là một đứa trẻ, vào mỗi tối đêm trăng tròn thì nó thường đến vách núi ở phía Tây rồi khóc ở đó”.
“Chính vì thế nên nó mới có tên là Mộc Cô Nhai”.
Mộc Cô Nhai?!
Đế Nguyên Quân nghe ba chữ này thì trong ánh mắt đột nhiên sáng lên, bởi vì hắn biết loại hung thú này đặc biệt vô cùng.
Người đời thường không biết nó có công dụng như thế nào, bời vì nó rất ít khi xuất hiện, trong một vạn loại cây thì mới xuất hiện một gốc, nhưng nó phải dựa vào thiên thời địa lợi mới sản sinh ra được linh trí.
Và nó còn có một tên gọi khác đó là…
Mộc Ma Viên!
Khi nó sinh trưởng và tu luyện đến một thời gian thì sản sinh ra biến hoa to lớn vô cùng, linh trí được thức tỉnh hoàn toàn, mỗi đêm trăng tròn nó sẽ tỏa ra một lượng lớn ma khí và cành cây của nó cứng chắc vô cùng.
Nên nó có tác dụng tu luyện ma khí và luyện chế binh khí.
Nghĩ đến đây, Đế Nguyên Quân chợt nở một nụ cười vui mừng.
‘Mộc Cô Nhai, ta bắt buộc phải có nó’.
Đế Nguyên Quân sau khi thu lấy linh dược vào trong nhẫn trữ vật rồi đi ra ngoài.
Đợi Đế Nguyên Quân rời đi, trưởng quản ánh mắt suy nghĩ nhìn hai gốc Huyền Băng Liên rồi lâm vào trầm mặc.
“Một gốc còn lại nữa ở đâu?”.
Bất chợt, trưởng quản ngẩng đầu nhìn hướng Đế Nguyên Quân rời đi rồi thầm than.
“Một gốc đã bị hắn luyện hóa, hay đang nằm trong tay hắn?”.
“Chuyện này không thể chậm trễ hơn nữa?”.
“Thánh nữ cần ba gốc Huyền Băng Liên nên không thể thiếu”.
Hắn thu hai gốc Huyền Băng Liên vào trong nhẫn trữ vật rồi khuất tay đi ra.
Ở bên ngoài cửa phòng, trưởng quản liếc mắt nhìn hai tên đệ tử rồi lên tiếng.
“Theo dõi người đó, có thông tin gì thì báo lại cho ta”.
“Đệ tử đã rõ”.
Hai tên đệ tử kính cẩn cúi đầu nói.
Ở bên ngoài thành!
Đế Nguyên Quân đi dạo một vòng rồi tìm đến khu chợ.
Tại đây có rất nhiều người tập trung, những người bày bán ở đây đều là những cường giả hoặc thương lái ở khắp nơi, những thứ họ bày bán đều là những đồ vật ở trong Nam Hoang Sơn Mạch.
Đi dọc một đường, chợt, Đế Nguyên Quân ánh mắt để ý đến một vị lão giả ở góc bên kia đường, nhưng kỳ lạ một điểm lã những người đều có rất nhiều người xúm lại, nhưng lão chỉ ngồi một góc và xung quanh không có ai quan tâm.
Đế Nguyên Quân ánh mắt tò mò nhìn lão một lúc rồi tiến lại nhìn xem.
Nhưng khi đi được nữa đường thì hắn nghe thấy thanh âm của những người xung quanh nhìn hắn và nói về lão.
“Ta khuyên ngươi đừng đến đó”.
“Lão là một người điên, lão đã ngồi ở đó suốt cả tháng mà không nhúc nhích”.
“Có người qua thì lão cũng không để ý, giống như một bức tượng hình người”.
“...”.
Đế Nguyên Quân gạt bỏ ngoài tai tất cả những lời bàn tán rồi bất chợt nở một nụ cười nhẹ.
Ngay khi hắn đứng trước quầy bán của lão.
Trước ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh đang nhìn hắn, ánh mắt quét qua những thứ được bày bán một lúc, ở trong những thứ đó có một vật khiến hắn cảm thấy hứng thú, bất chợt khóe miệng hắn khẽ động.
“Vật này bán như thế nào?”.
Lời nói vừa dứt, lão giả toàn thân khẽ run lên một cái, gương mặt già nua cúi gằm xuống đất nhìn lên, lộ ra gương mặt già nua và ánh mắt sâu lặng vô cùng.
Nhìn dáng lưng còng trông rất mệt mỏi, ai ai cũng nghĩ lão chỉ là một lão già sắp chết.
Nhưng Đế Nguyên Quân cảm nhận được, ánh mắt phát ra tinh quang của lão khiến hắn có chút bất ngờ.
Lão già này vậy mà có cảnh giới Thiên Địa cảnh!
Ánh mắt lão giả nhìn Đế Nguyên Quân rồi âm thầm gật đầu.
“Chàng trai trẻ, ngươi không tầm thường?”.
Đám đông thấy lão có động tĩnh thì bắt đầu ồ lên, họ không tin được vào bằng mắt mình, lão đã ngồi ở đây suốt một tháng trời, lúc trước có rất nhiều người ghé qua nhưng chưa một lần đáp lại.
Không đợi những người xung quanh hết kinh ngạc, Đế Nguyên Quân ánh mắt âm trầm rồi nhếch môi nói.
“Thiên Địa cảnh cường giả ở đây đợi ta suốt một tháng trời sao?”.
Ngay lập tức, những người xung quanh ai ai cũng bị bất ngờ.
Ở trong mắt họ, lão chỉ là một lão già sắp chết, thực lực yếu kém nên chỉ bày bán một ít vật tầm thường.
Nhưng họ không ngờ được, lão chính là một vị cường giả chân chính, cảnh giới cao cấp vô cùng.
Ở Nam Hoang thành và một vài thành lân cận có rất ít cường giả