Các ngươi trốn ở đây sao?!
Bốn người nhìn Đế Nguyên Quân từng bước tiến vào trong hang động và ở trên tay hắn, một đạo kiếm khí ngưng kết thành một thanh tiểu kiếm dài hơn một gang tay đang réo lên những tiếng rít gào.
“Đáng chết”.
“Sao hắn biết được nơi này?”.
Bốn người vừa đi lùi, ánh mắt lo sợ nhìn Đế Nguyên Quân.
Nhìn bốn người kinh hãi, Đế Nguyên Quân điểm nhẹ chân một cái thì ngay lập tức toàn bộ khu vực đều bị tinh thần lực của hắn bao phủ.
Lúc này, bốn người mới biết nguyên do tại sao Đế Nguyên Quân có thể tìm đến đây.
Và ánh mắt họ không thể tin được rồi thốt ra.
“Chuyện này… chuyện này...”.
“Lượng tinh thần lực này?”.
“Huyền cấp luyện đan sư chỉ như thế này thôi a?”.
“Tên này rốt cuộc là thần thánh nơi nào?”.
“Vừa là kiếm tu, chùy tu, ngay cả luyện đan cũng có”.
“Đúng là yêu nghiệt a”.
Nhìn bốn người thất thần, Đế Nguyên Quân bước chân dừng lại, ánh mắt giễu cợt nhìn họ rồi nở một nụ cười nhẹ nói.
“Ta đến đây rồi, sao các ngươi không ra tay?”.
Ra tay?
Trong suy nghĩ của bốn người lúc này bắt đầu chửi ầm lên.
‘Ra tay, lấy cái gì để ra tay?’.
‘Chỉ cần một chiêu đã áp chế hai mươi người?’.
‘Thử hỏi ta ra tay kiểu gì được?’.
Bốn người nhìn nhau rồi nuốt xuống một ngụm khí lạnh nói.
“Công tử, là bọn ta không biết trời cao đất dày”.
“Là bọn ta không biết núi thái sơn nên đã mạo phạm đến công tử”.
“bây giờ ta đã biết lỗi của mình rồi, mong công tử dơ tay đánh khẽ”.
Nhìn vẻ mặt ăn năn của bốn người, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh rồi nói.
“Cần gì phải như thế?”.
“Nếu ta không có thực lực thì các ngươi có tha cho ta không?”.
Ánh mắt Đế Nguyên Quân sắc lạnh nhìn bốn người trầm mặc một lúc rồi tiếp tục nói.
“Một nén hương”.
“Chỉ cần các ngươi chạm được vạt áo thì ta tha cho các ngươi một mạng”.
Bốn người kia nghe thấy vậy thì trên gương mặt lộ ra chút vui mừng, họ ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn Đế Nguyên Quân rồi nói.
“Lời ngươi nói là thực”.
“Đế Nguyên Quân ta lời nói ra tất thực hiện”.
Đế Nguyên Quân gật đầu nhẹ nói.
“Hắn mặc dù rất mạnh nhưng ta không tin, một vạt áo mà ta chạm không được”.
“Được”.
Bốn người nhìn nhau rồi gật đầu một cái rồi lớn tiếng quát.
“Lên”.
Đế Nguyên Quân nhìn bốn người lao lên thì nở một nụ cười.
Chỉ thấy hắn điểm nhẹ một cái liền nhảy lùi ra xa.
Ngay sau đó, bốn người kia cũng đã đuổi tới.
Không để Đế Nguyên Quân kịp phản ứng, bốn người tế ra trường kiếm rồi liên tiếp tung chiêu.
Bốn đạo kiếm chiêu đánh tới, Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng vung tay, tinh thần lực khẽ động.
Thanh tiểu kiếm ở trong lòng bàn tay đánh ra, hướng về phía công kích của bốn người kia mà đánh.
Oanh oanh!
Liên tiếp, từng thanh âm kiếm chiêu va chạm vang lên.
Công kích của bốn người kia bị một thanh tiểu kiếm dễ dàng áp chết, điều này khiến họ lộ ra vẻ kinh hãi vô cùng.
“Chuyện này….”.
“Đừng chần chừ nữa, thanh tiểu kiếm này để ta đến áp chế”.
“Chia người ra thì hắn chắc chắn sẽ không duy trì được”.
Lời nói vừa dứt, khí tức trên người họ mạnh mẽ bộc phát.
Họ dốc hết toàn bộ sức lực tấn công.
Nhóm ba người lao lên áp sát, Đế Nguyên Quân ánh mắt hững hờ nhìn ba người rồi khẽ động.
Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng vung tay, một đạo kình khí từ trên cao mạnh mẽ ập xuống.
“Các ngươi nhanh đi”.
Lục Bình cắn chặt răng, hắn toàn lực đánh ra chân nguyên để ngăn lại rồi quát lớn.
Hai người kia thấy vậy liền gật đầu một cái rồi thẳng hướng đánh về phía Đế Nguyên Quân.
Ngay khi cả hai người chuẩn bị chạm tay vào người Đế Nguyên Quân nhưng nụ cười trên môi họ chưa kịp dứt thì Đế Nguyên Quân đã có dị động.
Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng nhảy lên tránh thoát rồi vung nhẹ tay đánh xuống một cái.
Một đạo chân nguyên mạnh mẽ đánh ra rồi chèn ép hai người.
Không đến mười cái hô hấp, toàn bộ bốn người đều bị Đế Nguyên Quân áp chế triệt để.
“Khốn kiếp, tại sao hắn lại có thực lực kinh khủng như thế này chứ?”.
“Cho dù hắn có nhường mà ta không thể làm gì được?”.
“Đúng là quái vật”.
Thời gian qua đi, bốn người dốc hết toàn lực nhưng muốn chạm vào vạt áo của Đế Nguyên Quân mà giống như đang cố gắng đi lên trời vậy, khó khăn vô cùng.
Một nén hương qua đi, bốn người lúc này đều đã thở không ra hơi, bị Đế Nguyên Quân áp chế triệt để.
Ánh mặt không cam chịu nhìn Đế Nguyên Quân rồi thầm than.
“Không thể nào?”.
“Đan điền tên này không đáy sao?”.
“Trải qua một trận mà không có ảnh hưởng gì sao?”.
“Người như hắn chắc chắn không phải kẻ vô danh”.
“...”.
Nhìn bốn người lộ ra vẻ hốt hoảng, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn họ rồi nở một nụ cười lạnh.
“Một nén hương đã qua nhưng các ngươi không chạm vào ta được”.
“Vậy nên….”.
“Vẫn a”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân đưa tay lên rồi hạ xuống một cái.
Một đạo tiểu kiếm ở trong tay ánh lên rồi lao bắn về phía bốn người.
Quá sợ hãi, bốn người muốn xoay người bỏ chạy nhưng ánh kiếm lướt đi quá nhanh.
Bốn người cho dù có chạy nhưng không thể thoát được.
Cảm nhận ánh kiếm đánh tới, bốn người vẻ mặt nặng nề giống như tro tàn, ánh mắt sợ hãi đến tột cùng nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.
“Không….
Tha cho...”.
Nhưng…
Lời nói của họ chưa dứt thì đạo ánh kiếm đã lướt ngang qua cổ.
Chỉ trong giây lát, cả bốn người thình lình ngã xuống nằm bất động ở trên vũng máu rồi từ từ mất đi sinh cơ.
Phù~~!
Nhìn thi thể bốn người nằm bất động, Đế Nguyên quân thở dài ra một hơi, ánh mắt có chút trầm xuống nhìn theo hướng Ngọa Cương thành rồi lẳng lặng nói.
“Ngọa Cương thành”.
“Đỗ lão”.
“Có dịp ta sẽ ghé qua nhìn xem, giun dế một đám há có thể lay ta”.
“Vô tri”.
Ở bên ngoài xa!
Lạc Tuyết Dung cùng Hứa Tiểu Kiều ngồi trong xe kéo, trên gương mặt họ lộ ra vẻ lo lắng nói.
“Gần một canh giờ rồi, sao hắn vẫn chưa quay lại?”.
“Đã có chuyện gì xảy ra hay sao?”.
Hứa Tiểu Kiều nở một nụ cười nhẹ nói.
“Lạc tiểu thư, ngươi yên tâm đi”.
“Hắn sao có chuyện